Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 171: Mười Phát Minh Thần Bí Của Thành Huyền Vũ

Ngón tay anh phun ra ngàn sợi tơ nhện, sử dụng năng lực Điều Khiển Trọng Lực Địa Nham Gấp Hai Mươi Lần, rút ra toàn bộ giấy cói một lần, chất đống gọn gàng ở bên cạnh.
- Đi thôi, ta mang các ngươi đi mở mang kiến thức một chút về một trong mười phát minh lớn của thành Huyền Vũ.
Mục Lương sử dụng năng lực, mang giấy cói ra ngoài đồng ruộng.
- Một trong mười đại phát minh của thành Huyền Vũ?
Ngải Lỵ Na mơ hồ.
Cô mới vài ngày không đi theo bên cạnh Thành Chủ Đại Nhân, anh ấy đã chế tạo ra được mười phát minh lớn? Đây cũng không khỏi quá nhanh nha!
Ngải Lỵ Na nhanh nhẹn kéo giấy da từ miệng túi ra, vội vàng chạy đến bên người anh.
Cô tò mò hỏi:
- Mục Lương đại nhân, có thể thỉnh giáo một chút cái gì gọi là mười phát minh lớn không?
Ngải Lỵ Na cảm thấy mười đại phát minh thần bí ấy, nếu như ghi vào trong phiêu lưu kí, nhất định sẽ trở thành một điểm nhấn thu hút người khác.
Ly Nguyệt thẹn thùng che mặt, lại phát hiện đang đeo mặt nạ.
Cô có chút không hiểu cô gái tóc hồng, không phải mới vừa rồi còn mặt mày ủ rũ sao?
- Mười phát minh lớn, chỉ là một cái đã được duyệt của ta, hiện tại đã có hai hạng phát minh đã có hình thức ban đầu.
Mục Lương liếc qua mặt của Ngải lỵ Na một cái, chiếc khăn che mặt không che nổi sự lo âu trên khuôn mặt cô.
Miễn cưỡng cười vui vẻ, hay cố tình dời đi sự chú ý của chính mình.
- Có thể nói một chút cái gì là mười phát minh lớn không?
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na né tránh, không dám đối diện với Mục Lương.
- Đương nhiên...
Khóe miệng của anh hơi cong lên, cười nhạt nói:
- Không được.
- Ách...
Bước chân của cô bị kiềm lại, chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
- Được rồi, đi đến viện nghiên cứu.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn cái sân cách đó không xa, nhẹ giọng nói:
- Các ngươi rất nhanh sẽ được nhìn thấy một trong những loại phát minh đó.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Vài tên công nhân vội mở cửa viện nghiên cứu sản xuất giấy.
- Đem những thứ này đi xử lý đi.
Mục Lương chất đống giấy cói ở trong sân.
- Vâng.
Vài tên công nhân lập tức bận rộn công việc.
Những người bên trong gian viện nghiên cứu sản xuất giấy này, tất cả đều là do một tay Mục Lương dạy dỗ, về sau còn có thể truyền thừa môn thủ nghệ ấy xuống phía dưới.
Thậm chí có thể đặc biệt mở một tiệm bán giấy kiếm tiền.
- Những thứ kia dùng để làm gì?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc nhìn những cái rãnh nước đó.
Anh liếc mắt nhìn một người đang cầm lưới khuôn làm giấy, giới thiệu:
- Những thứ này đều là làm giấy ướt.
Lưới bên trong khuôn làm bằng tơ nhện, dù sao không có tre, chặt gỗ lại quá tốn thời gian công sức, độ bền quá kém lại dễ dàng đứt gãy.
- Làm giấy ướt?
Ngải Lỵ Na có chút mờ mịt, lần đầu tiên nghe có thứ như vậy.
- Đi thôi, chúng ta đi vào bên trong.
Mục Lương cất bước tiến vào bên trong phòng.
Hai cô gái tiến vào phòng, đã cảm thấy một luồng nhiệt đập vào mặt, lại nhìn thấy một cái nồi sắt lớn đang sôi trào.
- Đây là đang làm gì vậy?
Ngải Lỵ Na tò mò, nhìn những thứ đang được đun sôi bên trong nồi sắt.
- Đi nhanh đi, anh ấy đã đi vào trong phòng rồi.
Ly Nguyệt đẩy cô gái tóc hồng một cái.
- AD ừ.
Ngải Lỵ Na vội vã đuổi theo.
- Hai ngày mà làm ra được nhiều thứ như vậy sao?
Ly Nguyệt thở dài.
Cô phát hiện ra Mục Lương làm ra đồ vật quá nhanh, nếu như hơi chút không chú ý một cái, có thể ngay cả một ít gì được làm ra cũng đều không biết.
Hai cô gái đi vào trong phòng, phát hiện đây là một căn phòng sấy khô, bên trong có từng cái giá lớn.
Các cô nhìn thấy Mục Lương đang trò chuyện với một vị lớn tuổi.
- Thành Chủ Đại Nhân, những loại giấy ở đây đã ngâm hơn một ngày là làm ra được giấy trắng.
Lão ấy cung kính nói.
Hắn tên là Lao Mông, là một thợ thủ công chế tác giấy da thú, vì con trai mới ở lại Huyền Vũ thành.
Con trai lão vốn là một tên trộm cắp, bây giờ đang ở quân đội làm quân nhân.
Lao Mông vốn là ở nhà chế tác giấy da thú, dùng để đổi lấy thức ăn từ Phủ Thành Chủ.
Mục Lương nghe nói có nhân tài như vậy, để hắn làm người phụ trách viện nghiên cứu sản xuất giấy.
- Đây chính là cái tốt nhất sao?
Tay của Mục Lương sờ lên một tấm giấy trắng.
Anh dùng tay xoa xoa, đã phát hiện sức bền giấy khá tốt, không phải là loại giấy thô cứng.
- Vâng, dựa theo phương pháp cậu cho, đây chính là chỗ giấy tốt nhất.
Lao Mông mỗi một bước đều tự mình giám sát.
Bây giờ, lão đã tìm được mục tiêu phấn đấu mới, có loại giấy tiện dụng như vậy, còn đi kiếm giấy da thú làm cái gì.
- Chỗ giấy đó thì sao?
Mục Lương nhìn thấy giấy trên một cái giá giấy khác.
- Những tờ giấy ấy quá mỏng, hơi dùng chút sức lực là có thể xé nát.
Lao Mông lắc đầu nói.
Lão không hài lòng với loại giấy kia, là do cấp dưới làm giấy ướt chưa thành thạo làm ra.
- Sản xuất loại giấy ấy nhiều một chút cho ta.
Mục Lương xoa xoa một tấm giấy màu vàng nhạt, nhất thời thích thú.
Cảm giác như đang chạm vào khăn vải thông thường, vừa hay có thể sử dụng để làm giấy vệ sinh.
Anh đi vệ sinh đã chán ghét dùng nước trôi gột rửa, nếu có giấy vệ sinh thì thật tốt.
- À? Thứ đó có thể dùng để viết sao?
Lao Mông có chút nghi ngờ.
- Không phải dùng để viết.
Mục Lương lắc đầu.
Giấy vệ sinh như vậy chỉ có thể cung cấp riêng cho Phủ Thành Chủ, nếu như muốn bán đi cũng phải bán giá cao, các nhà bình dân hiện nay đoán chừng phải dùng mảnh gỗ nha!
Dù sao, làm giấy cần dùng đến giấy cói, còn phải chiếm dụng một phần đồng ruộng, sản xuất quy mô nhỏ một chút xíu giấy vệ sinh là tốt rồi.
- Vậy cậu muốn sản xuất số lượng bao nhiêu?
Lao Mông chuẩn bị ghi chép số lượng.
- Không cần quá nhiều, độ dày cao một ngón tay là được rồi, sau đó cắt thành lớn chừng bàn tay.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Vâng.
Lao Mông cung kính nói.
- Loại giấy đơn giản ta bảo ngươi chế tác đâu?
Ban đầu, anh cũng không muốn chế tác giấy quá tinh xảo.
Giấy tinh xảo, là Lao Mông tự mình tinh vi điều chỉnh làm ra.
Anh dạy làm loại giấy thô ráp đơn giản, dù sao bản thân anh cũng là người mới.
- Ở chỗ này.
Lao Mông lôi ra một cái rương.
Bên trong rương có rất nhiều thứ giấy màu vàng, mặt ngoài giấy có hoa văn, còn có thể nhìn thấy sợi giấy cói.
Bên trong rương giấy đó, tất cả đều là giấy mà viện nghiên cứu thử nghiệm ra, độ dày giấy cũng không đều đặn.
- Sản xuất lượng lớn loại giấy kia cho ta.
Mục Lương hơi chút nhìn thoáng qua.
Khi hắn bắt đầu dạy làm giấy, sẽ không muốn cho người làm ra loại giấy quá tinh xảo, loại giấy có chi phí thấp mới là loại giấy hắn muốn.
Tốn thời gian công sức chế tác loại giấy tinh xảo, một ngày lại làm được bao nhiêu tờ, căn bản không bù nổi tiêu hao.
- Hả??
Lao Mông có chút bối rối.
Lão nhìn những tờ giấy thô ráp trong rương gỗ, nhìn lại lần nữa những tờ giấy tinh xảo được sắp xếp gọn gàng trên giá.
- Loại giấy ấy cũng có thể sản xuất, nhưng số lượng không cần quá nhiều.
Mục Lương cảm thấy giấy tinh sảo chuyên cung cấp cho Thành Chủ Phủ, dùng để đưa ra các loại mệnh lệnh, chỉ thị.
Hoặc, dùng để vẽ.
Cũng có thể sản xuất loại sách đóng bìa cứng, giá tiền bán ra cao hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận