Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1441: Phát Thức Ăn Thu Hút Người Dân



Mai Đặc nhắm mắt hỏi:

- Thành chủ các hạ, ngươi có thể nể mặt ta mà buông tha bọn hắn không?

Mục Lương liếc nhìn Mai Đặc, ánh mắt bình tĩnh.

Trong lòng Mai Đặc căng thẳng, cười khổ một tiếng.

- Được rồi.

Mục Lương hơi nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, khí thế bao phủ trên người đoàn Kỵ Sĩ tiêu tan không còn một mống, các Kỵ Sĩ lập tức há mồm thở phì phò, chỉ là sắc mặt bọn hắn vẫn còn tái nhợt không có chút máu.

Tuyết Cơ phất tay, rộng lượng nói:

- Các ngươi đừng bắt nạt người khác nữa, mau trở về đi.

Kỵ Sĩ trưởng lại phun ra một búng máu lớn, khí tức hoàn toàn uể oải.

- Ngươi, ngươi….

Kỵ Sĩ trưởng há to miệng, phẫn nộ đến nỗi không thể giả vờ ngất được nữa.

- Có chuyện gì sao?

Mục Lương nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn về phía Kỵ Sĩ trưởng.

Kỵ Sĩ trưởng há to miệng nhưng vẫn không thể nói được câu nào, chỉ có thể nén giận im lặng, nếu không chắc chắn hắn sẽ lại bị đánh một lần nữa.

- Kỵ Sĩ trưởng, trở về đi.

Mai Đặc khuyên bảo.

- Hừ, rất tốt, các ngươi rất tốt.

Kỵ Sĩ trưởng chỉ tay vào công chúa và Nhị vương tử, cơ thể run rẩy vì tức giận.

Hắn nhấc chân đá Thú Ba Sừng còn đang ngủ mê man để bắt nó tỉnh lại.

- Trở về!

Kỵ Sĩ trưởng tức giận mở miệng ra lệnh.

Nhóm Kỵ Sĩ chật vật bò dậy rồi vội vàng đánh thức tọa kỵ của mình, sau đó cưỡi hoặc lôi kéo chúng nó rời đi khu Ổ Chuột.

Bạch Sương không khỏi tò mò hỏi:

- Mục Lương, chuyện này là thế nào?

- Để ta nói cho ngươi.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói.

- Vâng.

Bạch Sương nhìn về phía cô gái tóc bạc.

Ly Nguyệt đơn giản kể lại chuyện vừa xảy ra, cường điệu miêu tả Kỵ Sĩ trưởng không nói đạo lý cùng với quá trình hắn buông lời ác độc.

- Thật không thể tưởng tượng nổi, các ngươi là khách quý, tại sao Kỵ Sĩ trưởng có thể quá quắt như vậy chứ?

Bạch Sương tức giận thốt lên.

Mai Đặc muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười khổ không nói lời nào, hắn biết người trước mắt không thể trêu chọc được.

………..

Bạch Sương tò mò hỏi:

- Đại nhân Mục Lương, các ngươi tới khu Ổ Chuột để làm gì vậy?

Mai Đặc cũng tò mò nhìn đám người Mục Lương, khu Ổ Chuột rất hỗn loạn, chắc không phải tới đây để săn diễm?

- Ta đến đây để tuyển người.

Mục Lương thành thật trả lời.

- Tuyển người?

Mai Đặc và Bạch Sương đồng thời sửng sốt.

Mai Đặc nhíu mày, kinh ngạc hỏi:

- Thành chủ các hạ muốn tuyển ai?

- Tuyển một vài người dân thôi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Hả.....

Mai Đặc sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về việc chiêu dân trong thành.

Mục Lương bình thản nói:

- Ngày thường các ngươi cũng không để ý đến người của khu Ổ Chuột, nếu không để bọn họ tới thành Huyền Vũ của ta.

-... Cũng đúng.

Mai Đặc chậm rãi gật đầu.

Sở dĩ khu Ổ Chuột rối loạn như vậy là có liên quan đến việc thành Tát Luận mặc kệ không quan tâm nó.

Bạch Sương nghe vậy thì đôi mắt đẹp sáng lên, nàng nói một cách thành khẩn:

- Ngươi thật sự không cần ta giúp một tay sao?

- Không cần.

Mục Lương cười đáp.

Bạch Sương nghiêm túc nói:

- Tốt thôi, khi nào cần ta hỗ trợ thì cứ việc nói, đừng khách khí.

- Được.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh nhìn về phía Tố Tô, hỏi:

- Tố Tô, ngươi biết bao nhiêu người sống trong ở trong khu Ổ Chuột không?

- Ta chỉ biết những người sống ở lân cận, những người khác thì ta không quen.

Tố Tô nhỏ giọng đáp.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Ngươi đi nói cho bọn hắn biết, chỗ ta có thức ăn, miễn phí phân phát cho bọn hắn.

Tuyên truyền tốt nhất là thứ gì? Đương nhiên chính là thức ăn rồi.

Vâng.

Tố Tô ngoan ngoãn gật đầu rồi cất bước đi đến những ngôi nhà gần đó.

Hơn mười phút sau, cô mang theo mười mấy người nam nữ già trẻ đi tới, trên mặt bọn họ đều mang theo sự nghi nhờ và tò mò.

- Tố Tô à, thật sự có thức ăn miễn phí sao?

Một bà lão hồ nghi hỏi.

Tố Tô quay đầu bất đắc dĩ nói:

- Bà Hồ, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa?

- Cũng đúng.

Hồ nãi nãi hòa ái cười.

Bà nhìn thấy Mục Lương và những người khác, khi thấy được trang phục trên người bọn họ thì bà lập tức có chút câu nệ.

Bà Hồ quay đầu, nghiêm mặt hỏi:

- Tố Tô à, những người này không dễ chọc, không phải là ngươi bị lừa rồi chứ?

- Bà Hồ, Mục Lương đại nhân là người tốt, ngài ấy thu nhận ta, còn cho ta thức ăn và quần áo để mặc.

Tố Tô kiên nhẫn giải thích.

- Nhưng tại sao bọn họ lại đối xử tốt với ngươi như vậy?

Hồ nãi nãi vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Tố Tô ngây thơ đáp:

- Bởi vì thành chủ đại nhân và chị Tuyết Cơ là người tốt nha.

- Ngươi quá ngây thơ, rất dễ bị lừa.

Bà Hồ thở dài nói.

- Không có chuyện đó đâu, bà Hồ đừng lo lắng mà.

Gương mặt xinh đẹp của Tố Tô đỏ bừng.

Cô kéo tay bà Hồ đi tới trước mặt Mục Lương, cung kính nói:

- Đại nhân, đây là bà Hồ, bà ấy là người đã sống ở đây lâu nhất và rất được mọi người kính trọng.

- Xin chào.

Mục Lương bình thản lên tiếng.

Bà Hồ cung kính nói:

- Chào ngài, làm phiền đại nhân chăm sóc Tố Tô.

Mục Lương khẽ gật đầu, quay đầu ra hiệu với Ly Nguyệt.

Ly Nguyệt hiểu ý, xoay người mang theo Thành Phòng Quân mở ra hai chiếc xe phía sau và lấy ra từng rương thức ăn.

Những người đi theo Tố Tô tò mò nhìn, có người ngửi thấy mùi thơm liền không nhịn được nuốt nước bọt.

- Thơm quá đi, chắc ăn rất ngon.

Một đứa bé hơn mười tuổi nuốt nước miếng nói.

- Chớ nói lung tung.

Mẹ đứa bé vội giơ tay che miệng nàng lại.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Phân phát thức ăn cho mọi người đi.

- Vâng.

Thành Phòng Quân cung kính đáp.

Bọn hắn mở hộp gỗ ra để lộ cơm nắm bên trong, mỗi một cái đều to bằng nắm tay, nhân cơm nắm tràn đầy thịt và dưa muối xắt nhỏ, trông rất là ngon mắt.

Giọng nói mát lạnh của Ly Nguyệt vang lên:

- Một người một cái, xếp hàng lấy.

Bà Hồ do dự một chút sau đó cầm cơm nắm lên, dự định là người đầu tiên thử độc.

Bà cắn một ngụm cơm nắm và kinh ngạc thốt lên:

- Đây là món gì, ăn quá ngon!!

- Ta nếm thử.

Một thiếu niên tiếp nhận cơm nắm, hắn cắn thử một miếng rồi cũng thốt lên vì kinh ngạc, tiếp đó ăn ngấu nghiến giống như là đã đói bụng mấy năm.

- Ăn ngon, ăn quá ngon, đây là lần đầu tiên ta ăn được một món ngon đến như vậy!!

- Ô ô ô, quá ngon!!

Đám người khu Ổ Chuột ăn như hùm như sói, thậm chí có người còn vừa ăn vừa khóc nghẹn ngào.

- Chị gái xinh đẹp, đây là món gì vậy?

Một cô bé với vẻ mặt xám xịt hỏi.

Ly Nguyệt mỉm cười trả lời:

- Đây là cơm nắm, một vài nguyên liệu nấu ăn trong đó chỉ có ở thành Huyền Vũ.

Một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi hưng phấn nói:

- Ta biết thành Huyền Vũ, nghe người ta nói đó là ma thú biển cực lớn ở bên ngoài bến cảng!

- Đúng vậy, chúng ta đến từ thành Huyền Vũ.

Tuyết Cơ gật đầu nói.

- Thành Huyền Vũ?

Có người bối rối, không biết chuyện gì xảy ra ở ngoài cảng.

Thiếu niên hưng phấn giải thích:

- Là như vậy, ở bến cảng …..

Mọi người chăm chú lắng nghe, khi nghe tin thành Huyền Vũ được xây dựng ở trên lưng ma thú biển khổng lồ, tất cả đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng thán phục.

Ly Nguyệt giải thích:

- Lần này, chúng ta tới đây là muốn kêu gọi mọi người đến sinh sống ở thành Huyền Vũ, nơi đó sẽ cung cấp công việc cho các ngươi, chỉ cần chịu làm việc thì sẽ thức ăn và nhà ở.....

Bạn cần đăng nhập để bình luận