Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1313: Vì Sao Lại Chọn Ta Chứ?



……..

Bách biến ma nữ là nhân viên ngoài biên chế của bộ đội u linh, có nghĩa vụ hoàn thành loại nhiệm vụ này.

Tuyết Cơ á khẩu không trả lời được, buồn bực một hồi lâu, lại thì thầm cái gì đó trong miệng.

- Làm sao?

Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào bách biến ma nữ.

- Ta đi.

Tuyết Cơ ngồi thẳng người lại, trưng ra vẻ mặt ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

Mục Lương cười khổ, anh lên tiếng trấn an:

- Yên tâm đi, sẽ cho ngươi một ít thứ bảo mệnh, để khi gặp nguy hiểm ngươi có thể rút lui.

- Vâng.

Tuyết Cơ âm thầm thở phào, vậy còn nghe được.

……….

Tuyết Cơ rời khỏi, sau đó xoay người đóng cửa thư phòng.

Một giây trước, trên mặt cô còn giữ nguyên nụ cười, nhưng giây tiếp theo khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy đau khổ.

- Vì sao lại chọn ta chứ?

Tuyết Cơ buồn bực nói thầm một câu.

Cô đưa tay vỗ trán, hoài nghi nói:

- Chẳng lẽ do ta quá nhàn?

Ba Phù từ chính sảnh đi tới, thấy vậy mới quan tâm hỏi:

- Tiểu thư Tuyết Cơ, thân thể ngươi không thoải mái sao?

- Không có việc gì.

Tuyết Cơ ca thán một tiếng, sau đó lắc đầu đầy ngao ngán đi ra bên ngoài, chuẩn bị thu dọn hành lý rồi tới Phố Buôn Bán.

Cô trở lại nơi ở của mình ở khu Trung Ương, thu dọn một chút quần áo và đồ dùng đơn giản, chuẩn bị tới Phố Buôn Bán.

Cô vừa rời khỏi phòng ở, đã thấy Ly Nguyệt đi tới, trong tay cô ấy còn cầm theo một túi da thú.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Tuyết Cơ, thành chủ đại nhân có thứ này cho ngươi.

- Cái gì vậy?

Tuyết Cơ tò mò hỏi.

- Ngươi xem đi sẽ biết.

Ly Nguyệt đem túi da thú đưa cho bách biến ma nữ.

Tuyết Cơ tò mò mở ra túi da thú, bên trong có mấy bình ngọc lưu ly, còn có một con Trùng Cộng Hưởng cấp tám.

Trùng Cộng Hưởng đã tiến hóa đến cấp chín, có thể sinh ra mười con Trùng Cộng Hưởng cấp tám, hình thể chỉ có kích thước bằng nửa bàn tay, có thể mang theo bên người.

Trùng Cộng Hưởng không giống những con thú thuần dưỡng khác, càng tiến hoá lên, hình thể của nó càng nhỏ đi.

- Đây là Phú Năng Trân Châu!

Tuyết Cơ xuất ra một bình ngọc lưu ly, bên trong đựng đầy trân châu, ước chừng hơn hai mươi viên.

Cô tiếp tục nhìn bên trong túi da thú, có ba bình Phú Năng Trân Châu, đủ mọi loại màu sắc. Trong đó màu xanh lam là nhiều nhất.

Ly Nguyệt nghiêm mặt dặn dò:

- Những viên Phú Năng Trân Châu này nhất định phải mang theo bên người, có đôi khi chúng sẽ cứu ngươi một mạng.

- Ta hiểu.

Tuyết Cơ thở sâu, nếu đặt ba bình Phú Năng Trân Châu này ở trên hội đấu giá, tuyệt đối sẽ bị các thành chủ tranh nhau vỡ đầu.

Bên trong túi da thú, còn có mấy bình bí dược chữa thương, thuộc loại phẩm cấp tốt nhất, không thể mua được ở hiệu thuốc. Ngoại trừ những thứ này ra, còn có mấy bình nước thuốc với màu sắc khác nhau, cô cũng không biết chúng là gì.

Tuyết Cơ ngước mắt hỏi:

- Mấy bình này là bí dược gì?

Ly Nguyệt bình tĩnh giải thích:

- Bình màu tím kia chứa nước thuốc được chế từ phấn Hoa Sương Mê, chỉ cần một giọt, có thể làm cho cường giả cấp tám mê man nguyên một ngày.

- Hả!

Tuyết Cơ trừng lớn đôi mắt đẹp, tay không khỏi run lên một chút, đây chính là thứ tốt nha.

- Màu đen chính là độc dược, một giọt có thể lấy tánh mạng nhân vật quan trọng.

Ly Nguyệt tiếp tục nói:

- Bình không màu kia là một lọ thuốc mê, có thể để cho người khác giữ lại ý thức, nhưng không cảm nhận được đau đớn. Hiệu quả của nó có thể liên tục suốt một ngày thời gian, nhưng nếu dùng lượng quá độ sẽ khiến người ta mê man tới mức tử vong.

Thuốc mê được chiết xuất từ nhựa Hoa Vạn Gai, cũng lấy từ tay Vưu Phi Nhi.

-...

Tuyết Cơ cứng họng, đây là mấy loại bí dược gì vậy? Hơi một tí cũng khiến người ta không chết thì thương, thật là đáng sợ quá đi.

Ly Nguyệt đưa mắt nhìn bách biến ma nữ, dặn dò:

- Những thứ này nhớ giữ cẩn thận, đừng có dùng lung tung.

Tuyết Cơ phục hồi lại tinh thần, thở sâu một hơi rồi nghiêm mặt đáp:

- Ta hiểu.

- Ừm, nhớ chú ý an toàn.

Ly Nguyệt nâng tay vỗ nhẹ lên bả vai bách biến ma nữ.

- Vâng.

Tuyết Cơ xiết chặt túi da thú.

Buồn bực trong lòng cô đã tiêu tán, có mấy thứ này, dù tới một nơi xa lạ như vùng đất mới, cô cũng có thể tự bảo vệ mình.

Ly Nguyệt ôn nhu nói:

- Đi thôi, trước tiên phải lên thuyền bọn họ ẩn núp đã.

- Ừm, ta đi đây.

Tuyết Cơ gật đầu, quay đầu lại nhìn xung quanh một vòng, sau đó xoay người rời khỏi Trung Ương.

Sau khi bách biến ma nữ rời khỏi Trung Ương, cô bước lên một chiếc xe ngựa chuyên dụng từ khu vực Trung Ương hướng thẳng đến Phố Buôn Bán ở Ngoại thành.

Hơn ba giờ sau, xe ngựa dừng ở bên ngoài Úng Thành, cửa thùng xe mở ra, lại không thấy có người từ bên trong bước xuống.

Người lái xe cũng không kinh ngạc khi thấy một màn này, hắn lật tay đóng cửa thùng xe, sau đó lại vòng về Khu Trung Ương.

Đạp đạp đạp…

Tro bụi dưới mặt đất bay lên, từ trong khoảng không vang lên một giọng nói thầm:

- Cũng không biết thức ăn trên thuyền thế nào, hy vọng đừng kém quá nhiều so với thành Huyền Vũ...

Ngay trước khi xe ngựa dừng lại, Tuyết Cơ đã tiến vào trạng thái ẩn thân.

Bởi vì từ giờ trở đi, cô phải quen thuộc với trạng thái ẩn thân mọi lúc mọi nơi, nếu không đâu thể che dấu chính mình trên thuyền, nếu không che giấu được, sẽ bị mấy người Mậu Đạt phát hiện ra.

Sau đó, bách biến ma nữ xuyên qua Úng Thành, cất bước đi đến Sơn Hải Quan.

- Không được, trước khi rời đi phải ăn một chén mì chua cay, chắc chắn vùng đất mới không có món này...

Tuyết Cơ dừng lại bên ngoài Sơn Hải Quan, xoay người đi thẳng đến quán mì.

Nửa giờ sau, cô mới cảm thấy mỹ mãn từ quán mì đi ra, chọn một góc không người, tiến vào trạng thái ẩn thân, sau đó cõi lòng tràn đầy lưu luyến rời khỏi Phố Buôn Bán.

Cô đứng ở bên ngoài Sơn Hải Quan, quay đầu lại nhìn quan ải đầy khí thế, không tiếng động thở dài, không biết khi nào cô mới được trở về.

Bách biến ma nữ dọc theo cầu thang đi xuống phía dưới, xuyên qua Huyền Không Các đi vào quảng trường nhỏ bên cạnh.

Bên cạnh quảng trường có cầu thang thông tới mặt biển, đoạn cuối cầu thang là bến tàu giản dị vừa được dựng nên, hiện giờ đang có ba chiến thuyền lớn neo đậu tại đó, Mậu Đạt đang chỉ huy thuộc hạ khuân vác hàng hóa lên thuyền.

Trước khi thuỷ triều hư quỷ ập tới, Mục Lương ra tay dùng ngọc lưu ly bảo vệ ba chiến thuyền lớn kia, như vậy chúng mới không bị hư quỷ phá hoại.

Nhưng cái giá phải trả là tám phần tài sản của Mậu Đạt, khiến cho đội mạo hiểm vẫn còn xót xa tới tận bây giờ.

- Động tác nhanh lên, trước khi trời tối chúng ta sẽ xuất phát.

Mậu Đạt dùng một chân đạp lên thùng gỗ, lớn tiếng hô.

- Đã biết.

Kha Đa Lạp bĩu môi, ôm lấy một cái thùng gỗ lớn đạp vào tấm ván gỗ nhảy lên thuyền.

Mậu Đạt lớn tiếng nhắc nhở:

- Tất cả nhớ cẩn thận một chút, đừng phá hủy mấy thứ trong thùng.

Vì mua những loại đồ ăn này, hắn đã xài hết tất cả tinh thạch ma thú còn thừa, mua chúng cũng chỉ hy vọng lúc trở về có thể kiếm được một món hời.

- Đội trưởng, nếu không ngươi đến giúp chúng ta một chút?

Đại Tề thành thật nói.

Mậu Đạt trừng mắt nhìn phó đội trưởng một cái, tức giận nói:

- Nếu ta cũng phải nhúng tay bào thì cần các ngươi để làm gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận