Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1659: Phù, Còn Tưởng Là Ta... Sẽ Chết Ở Chỗ Này Chứ

- Không chết được.

Hồ Tiên trợn trắng mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi:

- Mấy giờ rồi?

- Ba giờ chiều.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ba giờ chiều!

Đôi mắt màu đỏ Hồ Tiên trừng lớn.

Cô hô hấp dồn dập, tức giận nói:

- Nếu như nhớ không lầm thì ta tiến vào lúc sáu giờ sáng, hiện giờ lại là ba giờ chiều?

- Ừ, ba giờ chiều.

Mục Lương chớp chớp đôi mắt màu đen, bình tĩnh lặp lại khi hiện tại.

- Ngươi không phải là người.....

Gương mặt xinh đẹp của Hồ Tiên ửng hồng, trông nàng càng ngày càng quyến rũ.

- Tốt, ta không phải là người, ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt.

Mục Lương cưng chìu nói.

- Lộc cộc ~

Hồ Tiên vừa định nằm xuống thì bụng bắt đầu biểu tình.

Mục Lương quan tâm nói:

- Ngươi đói bụng sao, ta gọi Tiểu Lan đưa chút thức ăn tới.

- Không cần, như vậy rất mất mặt.

Hồ Tiên giận trách.

Cô chậm rãi nằm xuống, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt sâu kín, không có lại nói tiếp.

- Vậy ăn quả Tinh Thần đi, một quả đủ ngươi no suốt hai ngày.

Mục Lương lật tay một cái, lấy ra một quả Tinh Thần cấp 8.

Lúc này, Hồ Tiên mới đưa tay tiếp nhận quả Tinh Thần, nhanh chóng gặm cắn như để giải hận.

Mục Lương nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của cô, ánh mắt lấp lóe, cổ họng lại nhấp nhô.

Khuôn mặt của Hồ Tiên càng đỏ hơn, cô vội vàng vươn tay chỉ hướng cửa phòng nghỉ:

- Ngươi mau ra ngoài đi.

- Được thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.

Mục Lương tiếc nuối đứng lên.

- Phù, còn tưởng là ta... Sẽ chết ở chỗ này chứ.

Hồ Tiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Mục Lương rời đi thư phòng, hầu gái đi qua ngoan ngoãn chào hỏi.

- Thành chủ đại nhân dậy rồi, có muốn ăn một chút gì không?

Tiểu Tử cung kính hỏi.

- Ừ, ngươi đi nấu cho ta chén mì đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng.

Tiểu Tử ngoan ngoãn đáp rồi xoay người đi phòng bếp.

Mục Lương rời đi cung điện, trong lòng kêu gọi Khủng Long Ăn Cỏ đến.

Không bao lâu thì hậu hoa viên truyền đến động tĩnh, ngay sau đó một bóng dáng màu trắng chạy vội tới, chính là Khủng Long Ăn Cỏ vừa mới thuần dưỡng hôm qua.

- Rống, rống rống ~~~

Nó thân mật cọ xát chân Mục Lương, tiếp đó chạy vòng quanh hắn, biểu đạt sự vui sướng trong lòng khi nhìn thấy chủ nhân.

- Ngoan, bây giờ ta sẽ cho ngươi tiến hóa.

Mục Lương cúi người, vươn tay đặt lên trên người nó, trong lòng hạ mệnh lệnh cho hệ thống.

- Hệ thống, tiến hoá Khủng Long Ăn Cỏ đến cấp 8.

- Keng! Cấp hai tiến hóa đến cấp 8, trừ **** điểm tiến hóa.

- Keng! Tiến hoá Khủng Long Ăn Cỏ cấp 8 thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Lắng Nghe Vạn Vật (Động vật) của Khủng Long Ăn Cỏ hay không?

- Kế thừa.

Mục Lương mặc niệm một câu.

- Keng! Lắng Nghe Vạn Vật đang được cải tiến... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa chấm dứt, trong cơ thể Mục Lương lập tức xuất hiện dòng nước ấm quen thuộc, lại là một lần cường hóa có chút ít còn hơn không.

- Hống hống hống ~~~

Khủng Long Ăn Cỏ phát ra tiếng gầm nhẹ đau đớn, cơ thể nó bắt đầu biến lớn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Da của nó bị căng nứt, xuất hiện rất nhiều vết thương chi chít, một giây sau lại nhanh chóng mọc ra lớp da mới, nhưng cơ thể nó càng ngày càng biến lớn, tình trạng này sẽ không ngừng lặp đi lặp lại.

- Chịu đựng được thì ngươi sẽ lên cấp 8.

Mục Lương trầm giọng nói.

- Hống hống hống ~~~

Khủng Long Ăn Cỏ gầm nhẹ, không hề từ bỏ.

Mục Lương lùi ra phía sau hai bước để nhường không gian cho nó.

Quá trình tiến hóa của Khủng Long Ăn Cỏ đòi hỏi thời gian liên tục, thừa dịp này hắn sẽ suy xét về năng lực thiên phú mới có được.

Mục Lương nhắm mắt lại rồi thi triển năng lực mới, xung quanh trở nên an tĩnh lại.

Chi chi ~~~

Anh nghe được nơi xa có tiếng động, là một con chuột đang chạy nhanh, mục tiêu là bắp bị bỏ sót trong Đồng Ruộng.

- Bữa tối hôm nay có thức ăn rồi.

Đây là tiếng lòng của chuột.

Nó ôm bắp và há mồm gặm cắn, Mục Lương có thể cảm nhận được cảm xúc vui sướng của nó.

Hình ảnh lại thay đổi, Mục Lương lại “nhìn thấy” Vịt Chạy Nhanh, lúc này nó đang ngủ trong ổ ở Vườn Sinh Thái tự nhiên.

- Đây chính là năng lực mới sao...?

Mục Lương mở mắt ra, đáy mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Với năng lực này, anh có thể nắm giữ động tĩnh của các loài động vật trong bán kính mười dặm và nghe được tiếng lòng của bọn nó.

- Năng lực không tệ.

Mục Lương hết sức hài lòng.

- Rống, hống hống hống ~~~

Lúc này Khủng Long Ăn Cỏ đã tiến hóa đến thời khắc mấu chốt, hình thể của nó đã tăng trưởng đến mười hai mét, trên đầu mọc ra sáu lỗ tai và chĩa về các vị trí khác nhau.

Toàn thân nó vẫn trắng như tuyết, đôi chân sau mạnh mẽ của nó đã dài tới năm mét.

Sau hơn mười phút thì quá trình tiến hóa của Khủng Long Ăn Cỏ đã kết thúc, vết máu trên cơ thể đều biến mất, làn da mới mọc càng trắng tinh như ngọc.

- Rống rống ~~~

Khủng Long Ăn Cỏcúi đầu xuống, vẫn rất thân mật với Mục Lương.

- Ngoan.

Mục Lương vươn tay vỗ đầu của nó.

Anh nhìn vào mắt nó, phát hiện đôi mắt của nó đặc biệt lấp lánh, lóe lên ánh sáng của trí tuệ.

- Thú vị đấy, trí lực của ngươi không thua kém gì Linh Nhi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Bây giờ trí lực của Linh Nhi đã tương đương với một đứa bé mười bốn tuổi.

- Hống hống hống~~~

Khủng Long Ăn Cỏ gật đầu một cách nhân tính hóa, nó có thể lắng nghe vạn vật và hiểu được được tiếng lòng của bọn chúng, tất nhiên là cần phải nắm giữ trí tuệ cao cường mới được.

- Đi nghỉ ngơi đi.

Mục Lương mớm cho nó một ngàn điểm tiến hóa sau đó đuổi nó đi nghỉ ngơi.

- Rống rống ~~~

Khủng Long Ăn Cỏ hài lòng gật đầu, xoay người rời đi quảng trường cung điện.

Ở cửa cung điện, Tiểu Tử hô:

- Đại nhân, mau tới ăn mì, nếu không ăn thì mì sẽ nở ra hết.

- Biết rồi.

Mục Lương nhìn Khủng Long Ăn Cỏ rời đi, sau đó mới xoay người trở lại trong cung điện.

Anh ngồi xuống vị trí thường ngày trong nhà ăn, tiểu hầu gái bưng tới một chén mì to.

Đây là một chén mì nước lèo, bên trong có hai quả trứng luộc nước trà và hai quả trứng tráng, ngoài ra còn có một miếng thịt lớn, rau quả xanh và hạt bắp.

Mục Lương cầm đũa ăn một miếng thật to, lấy thực lực và khẩu vị hiện tại, anh có thể dễ dàng xơi gọn ba chén lớn như vậy.

Xì xụp ~~~

Tiểu Tử nhìn dáng vẻ ăn mì của Mục Lương, không khỏi hỏi:

- Thành chủ đại nhân, có cần ta nấu thêm một chén nữa không?

- Ừ, ngươi đi nấu đi.

Mục Lương nói mà không hề ngẩng đầu lên.

Tối hôm qua, anh tiêu hao quá lớn, cần phải bồi bổ một chút.

- Vâng.

Tiểu Tử chớp mắt, sau đó xoay người chạy về phía phòng bếp.

Trong lòng Mục Lương có chút phiền muộn, ma dược mà Vưu Phi Nhi chế tạo có hiệu quả quá mạnh, hơn nữa còn vô cùng công hiệu đối với đàn ông, ngay cả anh đều ngăn cản không nổi.

Hoặc có lẽ là anh không muốn ngăn cản.

- Xem ra có thể lấy một ít đem ra ngoài bán, chắc sẽ có rất nhiều người cần đến nó.

Mục Lương lầm bầm lầu bầu.

………….

Đông đông đông ~~~

Ở Ngục Giam, âm thanh của chuông Huyền Vũ quanh quẩn giữa không trung.

Lúc này là sáu giờ sáng, giám ngục đúng giờ xuất hiện ở Ngục Giam dưới lòng đất, tay cầm gậy cảnh sát gõ mạnh vào cửa nhà lao, phát ra âm thanh điếc tai.

- Thức dậy đi, mau thức dậy!

Các cảnh ngục hô hào, gậy cảnh sát gõ vào tất cả các cửa phòng giam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận