Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2128: Thuốc Nhỏ Mắc! Nguyền Rủa



Mi mắt của Nguyệt Phi Nhan khẽ run lên, Nước Mắt Thiên Sứ vừa chạm vào đôi mắt của cô thì lập tức hóa thành một cỗ mát lạnh, bao bọc toàn bộ tròng mắt, phần sưng đỏ dần biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

- Oa ~~~

Cô phát ra một tiếng thỏa mãn.

- Cảm giác thế nào?

Tố Cẩm và những người khác quan tâm hỏi.

Nguyệt Phi Nhan mở to hai mắt, kinh dị nói:

- Hình như không đau nữa rồi.

Cô gái tóc đỏ vừa dứt lời, trong tròng mắt bay ra một cỗ khí đen tản ra khí tức làm người ta chán ghét.

Mục Lương giơ tay lên rồi nắm chặt lại, lưu ly nhanh chóng khuếch tán ra rồi bao bọc khí đen ở bên trong, hình thành một quả cầu rỗng ruột lớn chừng quả đấm.

- Đây là cái gì vậy?

Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Nguyệt Phi Nhan lẩm bẩm:

- Nhìn không giống như là đồ tốt.

- Đây là nguyên nhân khiến ngươi đau mắt.

Mục Lương nắm lấy quả cầu lưu ly, khí đen bị giam cầm ở bên trong không cách nào trốn thoát được.

- A, chẳng lẽ có người hạ độc ta sao?

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy trợn to hai mắt.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng:

- Kẻ nào dám ra tay với con gái của ta?

Mục Lương chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:

- Không xác định được, hơi thở này khiến ta cảm giác có chút quen thuộc, giống như hắc ma pháp.

- Chẳng lẽ là Hắc Ma Pháp Sư

Hi Bối Kỳ suy đoán.

- Không loại trừ khả năng này.

Ngón tay của Mục Lương nắm chặt lại, tung hứng quả cầu lưu ly trong tay, quay đầu phân phó:

- Ngươi đi gọi Già Lực Lỗ tới cung điện.



- Vâng.

Tiểu Tử lên tiếng, vội vã đi tìm Già Lực Lỗ.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc đỏ, hỏi:

- Dạo gần đây ngươi có tiếp xúc với người xa lạ nào không?

- Nhiều lắm, không nhớ được, khi diễn ra đại điển kiến quốc ta phải bận rộn chạy đi khắp nơi mà.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy trả lời.

- Vậy ngươi có thấy người nào cổ quái không?

Mục Lương lại hỏi.

- Người cổ quái à.... Hình như là không có.

Nguyệt Phi Nhan nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Mục Lương cười khổ một tiếng:

- Vậy thì việc điều tra sẽ rất khó khăn.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Ta còn tưởng rằng là do mình xem phim quá nhiều cho nên mới bị đau mắt chứ.

Mục Lương lắc đầu nói:

- Nếu người bình thường xem TV quá nhiều thì đúng là có khả năng bị đau mắt đỏ, đó là do sử dụng mắt quá độ, nhưng tố chất cơ thể của ngươi rất mạnh, cho nên sẽ không tồn tại vấn đề này.

Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Đôi khi ta nghe vài công nhân than vãn là mỏi mắt và thị lực biến kém, có phải là do sử dụng mắt quá độ không?

Một số công nhân trong nhà xưởng làm công tác phải sử dụng đôi mắt nhiều, một lúc sau sẽ cảm thấy mờ mắt và nhức mỏi.

- Ừm, chỉ cần nhỏ vài giọt thuốc hóa giải ánh mắt mệt mỏi thì tốt rồi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Thật ra thuốc hóa giải ánh mắt mệt mỏi chính là thuốc nhỏ mắt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Còn có loại thuốc này nữa sao?

- Bây giờ không có, nhưng chế tạo nó không khó.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Cách làm như thế nào vậy? Ta an bài người chế tạo một nhóm trước.

Nguyệt Thấm Lan hỏi tới.

Anh cười khẽ mấy tiếng, nói:

- Chỉ cần sử dụng nước trong ao trên Trà Thụ Sinh Mệnh là được rồi.



Khi xây dựng cung điện thì hắn còn đào một bồn chứa nước ở trên Trà Thụ Sinh Mệnh, dùng để nuôi Thủy Tinh Ngư.

- A, thứ nước kia có thể trị mỏi mắt sao?

Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên hỏi.

Anh bình thản đáp:

- Đương nhiên rồi, nước trong ao đã được Trà Thụ Sinh Mệnh tinh lọc, thậm chí còn tốt hơn một ít bí dược.

- Ta cho rằng nó chỉ có thể Trú Nhan (duy trì dung nhan) thôi.

Nguyệt Thấm Lan cảm thán nói.

Trước đây khi Mục Lương xây dựng ao nước, anh có nói với cô rằng chỉ cần thường xuyên uống nước trong ao thì có thể khiến dung nhan bất biến.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Dĩ nhiên là không phải rồi, nước nơi đó còn tốt hơn Linh Thực gấp mười mấy lần.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Nếu vậy dùng để làm thuốc trị mỏi mắt là quá lãng phí rồi.

- Yên tâm, dung tích một chai thuốc nhỏ mắt không nhiều lắm.

Mục Lương bình thản nói.

- Ngươi nói cũng đúng, ta hiểu rồi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp ứng, trong lòng có ý tưởng.

Không bao lâu thì Già Lực Lỗ đi theo Tiểu Tử vào chính sảnh cung điện.

Tiểu Tử cung kính nói:

- Bệ hạ, ta mang Già Lực Lỗ đến rồi.

- Quốc vương bệ hạ

Già Lực Lỗ vội vã cung kính hành lễ.

Cầm Phi Nhi lặng lẽ quơ tay nhỏ chào hỏi:

- Ông nội.

Già Lực Lỗ nhìn cháu gái rồi gật đầu, thấy nàng hoạt bát khỏe mạnh, trong lòng thả lỏng không ít.

Mục Lương cho hắn xem quả cầu lưu ly trong tay, nói:

- Ngươi tới xem một chút, có nhận biết đây là thứ gì không?

Già Lực Lỗ nghe lời đi lên trước, quan sát tỉ mỉ quả cầu lưu ly trong lòng bàn tay Mục Lương.

Lão nhìn một hồi, sắc mặt lão dần dần trở nên ngưng trọng, sau đó nói với giọng điệu chắc chắn:

- Đây là hắc ma pháp Nguyền Rủa.

Nguyệt Phi Nhan tức giận nói:

- Quả nhiên là Hắc Ma Pháp Sư ra tay với ta.



- Ở đây vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Già Lực Lỗ nghe vậy nghi ngờ nhìn về phía cháu gái.

- Ông nội, chuyện là như vậy.....

Cầm Phi Nhi giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra.

Già Lực Lỗ nghe xong vội vàng nói:

- Vậy là Tử chấp sự đã tới đây rồi.

Tử chấp sự là một trong bảy vị Đại Chấp Sự của Hắc Phượng Hoàng, đối phương là chấp sự có thực lực và địa vị cao nhất.

- Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?

Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng hỏi.

Già Lực Lỗ nghiêm mặt trả lời:

- Bởi vì chỉ có Tử chấp sự biết về hắc ma pháp Nguyền Rủa, các Hắc Ma Pháp Sư còn lại không sử dụng được.

- Thì ra là như vậy.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lạnh xuống.

- Tử chấp sự gọi là gì, dáng vẻ như thế nào?

Nguyệt Phi Nhan thở phì phò nói.

Già Lực Lỗ lắc đầu, bất đắc dĩ đáp:

- Chuyện này thì ta không biết, Tử chấp sự rất thần bí, bọn ta chưa bao giờ thấy được dáng vẻ của đối phương, thậm chí không biết người này là nam hay nữ.

- Đáng ghét, như vậy chẳng khác gì chuột dưới cống ngầm.

Nguyệt Phi Nhan nghiến răng nói.

Mục Lương nghĩ tới một người, cô hầu gái mà Tinh Linh Sinh Mệnh giám sát, cô ta sẽ là Tử chấp sự sao?

Anh vỗ bả vai cô gái tóc đỏ, trấn an nói:

- Chúng ta sẽ tìm được đối phương và báo thù cho ngươi.

- Ừm, ta muốn mắt hắn bị đánh sưng tấy!

Nguyệt Phi Nhan nói với giọng điệu hung ác.

- Chỉ như vậy thôi sao?

Mục Lương co giật khóe miệng.

- Vậy còn chưa đủ à?

Nguyệt Phi Nhan sửng sốt hỏi lại, nghĩ ngợi vài giây rồi nghiêm túc nói:

- Vậy thì nhổ hết răng của hắn, không chừa lại cái nào!

-...



Mục Lương cạn lời, trong lòng may mắn trước đây không phân phó Nguyệt Phi Nhan đi quản lý Ngục Giam, bằng không thì đám phạm nhân kia sẽ sống rất thoải mái.

- Không có tiền đồ.

Nguyệt Thấm Lan vỗ đầu con gáim, rồi nhìn về phía Già Lực Lỗ, hỏi với giọng điệu ngưng trọng:

- Nếu tên Tử chấp sự kia lại thi triển hắc ma pháp Nguyền Rủa thì chúng ta phải làm gì?

- Tóc, hắc ma pháp Nguyền Rủa cần có tóc để làm môi giới.

Già Lực Lỗ giải thích.

- A, chẳng lẽ ta phải cạo trọc sao?

Nguyệt Phi Nhan vội vã che lại mái tóc của mình.

- Ngày thường chú ý một chút, đừng để người khác chạm vào tóc của ngươi là được.

Mục Lương dở khóc dở cười nói.

- Phù, vậy là tốt rồi.

Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận