Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2349: Tử Vong Mới Là Ngủ Say Vĩnh Viễn.

Nguyệt Thấm Di vỗ vai cô gái tóc vàng tím, trấn an:

- Bạch Sương, đây đã là chuyện quá khứ rồi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô và Bạch Sương đã chung sống mấy năm, cho nên vẫn còn có cảm tình với cô ấy.

- Việc này... Ta sẽ nói với cha.

Bạch Sương run rẩy nói.

Nguyệt Thấm Di nhún vai, ưu nhã nói:

- Ngươi tự quyết định đi, đây là chuyện nhà của các ngươi.

Mai Đặc đi tới trước bia đá, nhìn văn tự cổ đại bên trên, hai mắt ửng đỏ.

- Tại sao lại có thể như vậy...?!

Yết hầu của hắn nhấp nhô, giọng nói trở nên khàn khàn.

Bọn hắn vất vả đuổi theo tới đây lại không lấy được ghi chép kho báu hay bí thuật gì gì đó, mà là một tin tức khiến người ta khó mà tin được.

Nguyệt Thấm Di không ở lại chính sảnh quá lâu, nàng dặn dò nhóm tiểu hầu gái một tiếng, bảo mọi người chiêu đãi Bạch Sương và Mai Đặc cho tốt sau đó mới xoay người rời đi cung điện, nàng phải đi về Vệ Thành Số Tám tiếp tục quay phim.

……

- Mục Lương, nghe nói khởi nguyên của vương quốc Hải Đinh có liên quan tới đại lục cũ?

Đây là câu nói đầu tiên của Nguyệt Thấm Lan sau khi đẩy cửa thư phòng bước vào.

Anh đặt cây viết trong tay xuống, ngước mắt ôn hòa nói:

- Ngươi biết tin này rất nhanh.

- Tiểu Tử nói với ta.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu, nghiêng người ngồi ở bên cạnh anh, hỏi tới:

- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

- Ta mua bia đá mang về đây nhưng sau đó lại bán đi rồi, toàn bộ nội dung đã ghi nhớ trong đầu ta, chính ngươi xem đi.

Mục Lương rút ra mấy tờ giấy đưa cho cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan ngồi bắt chéo chân, bắt đầu đọc từng từ một.

Bảy, tám phút sau, mặt cô lộ vẻ bừng tỉnh rồi đặt xấp giấy xuống bàn, cảm thán:

- Thì ra là như vậy.

- Chính là như vậy.

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan suy đoán nói:

- Ta đoán không chỉ một mình vương quốc Hải Đinh, mà có thể những vương quốc khác cũng là do người của đại lục cũ khai sáng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Khó nói được, tạm thời không thấy sách cổ ghi chép về phương diện này.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút, ưu nhã nói:

- Dù nói thế nào đi nữa, chuyện này đã qua mấy nghìn năm, tội nghiệt của tổ tông không nên áp đặt ở trên người thế hệ bây giờ.

- Ta không có ý kiến.

Mục Lương lắc đầu.

Anh chưa từng trách cứ vương quốc Hải Đinh, đây là tội ác của Ác Cơ Tử và Thiên Hư Giáo.

Nhưng Mục Lương cũng sẽ không đồng tình bọn hắn, nếu như anh đồng tình bọn họ, vậy thì ai sẽ đồng tình cho những người đã chết dưới tay Thiên Hư Giáo và Hư Quỷ?

Bọn hắn cũng không có tư cách được Mục Lương đồng tình.

Hơn nữa hắn vốn dĩ không phải người của thế giới này, cho nên càng không dễ biểu lộ quan điểm của mình.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói:

- Khi ta mới vừa trở lại cung điện thì nhìn thấy Bạch Sương rời đi, ta kêu vài tiếng nhưng cô ấy không có đáp lại.

Mục Lương lắc đầu, bình thản nói:

- Cô ấy thường để tâm vào chuyện vụn vặt.

- Ngươi lại đang nói lời kỳ quái rồi.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với anh.

Mục Lương mỉm cười, không có giải thích mà nói sang vấn đề khác:

- Ngươi cảm thấy chúng ta nên nói cho dân chúng biết về chuyện khởi nguyên của Hư Tộc không?

- Cái này... Ngươi chắc hiểu hơn ta mới đúng.

Nguyệt Thấm Lan gắt giọng.

Anh buồn cười, ôn hòa nói:

- Ta muốn nghe ý kiến của ngươi.

Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy không cần thiết, chí ít là hiện tại không nên, như vậy sẽ dẫn phát khủng hoảng rất lớn.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, bình thản nói:

- Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy, đợi sau này tìm được thời cơ thích hợp thì chúng ta lại phơi bày chuyện này thông qua phim điện ảnh cho bọn họ biết.

- Ừm, cứ quyết định như vậy đi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng, chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi:

- Sào huyệt Hư Quỷ ở bên ngoài Rừng Vạn Khô bị ngươi dọn sạch rồi à?

- Ừm, Mộc Phân Thân đã giải quyết rồi.

Mục Lương ôn hòa trả lời.

Ánh mắt của cô lóe lên, cảm thán nói:

- Nếu có thể tìm được Hư Hoàng thì tốt quá rồi.

- Rồi sẽ tìm được thôi.

Trong mắt Mục Lương lộ ra tia sáng lạnh lẽo, La Y cừu hận loài người, tương lai sẽ là kẻ địch lớn nhất của vương quốc Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan dựa sát vào ngực anh, nhẹ giọng nói:

- Ta lại hy vọng hắn ta mãi mãi ngủ say, không bao giờ thức tỉnh.

- Tử vong mới là ngủ say vĩnh viễn.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương lóe sáng.

Nguyệt Thấm Lan nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh, nghiêm mặt nói:

- Mục Lương, nếu Hư Hoàng thật sự thức tỉnh mà ngươi không thể đánh lại hắn thì hãy trốn trước đi, đừng lo cho chúng ta, ngươi không thể chết được.

Mục Lương vươn tay nắm cằm của cô, bình thản nói:

- Ngươi nói cái gì vậy, phải tin tưởng ta chứ, Hư Hoàng chưa chắc mạnh bằng ta đâu.

- Ta chỉ nói lỡ như thôi.

Nguyệt Thấm Lan nhăn mũi.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Không có lỡ như, các ngươi chỉ cần đứng sau lưng ta, ta nhất định sẽ mạnh hơn Hư Hoàng.

Trong lòng Nguyệt Thấm Lan chấn động không thôi, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn anh

- Thế nào? Nhìn lâu như vậy vẫn cảm thấy ta rất tuấn tú phải không?

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

- Ừ ừ, ngươi rất tuấn tú.

Mặt mày của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười, trả lời bằng giọng điệu qua loa lấy lệ.

- Không thành thật.

Mục Lương chơi xấu vươn tay gãi ngứa eo cô gái ưu nhã.

- Ha ha ha, dừng tay, ta nói rất nghiêm túc!

Nguyệt Thấm Lan vùng vẫy nhưng mà chẳng mấy chốc lại bị anh ôm vào trong lòng.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Được rồi, để ta ôm một lúc đi.

Cô nghe vậy đình chỉ giãy giụa, an tĩnh vùi vào trong lòng anh.

- Mục Lương.

Cô nhẹ giọng mở miệng.

- Ừm?

Mục Lương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

- Không có việc gì, ta chỉ muốn gọi tên ngươi thôi.

Nguyệt Thấm Lan nhắm mắt lại, lông mi nhỏ dài nhẹ nhàng run lên.

Anh dịu dàng hỏi:

- Buồn ngủ rồi à?

Môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan khẽ mở, nói với giọng điệu lười biếng:

- Không ngủ, ta còn phải đến Vệ Thành Số Mười Hai một chuyến.

- Ngươi đến đó làm gì?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

Cô giải thích:

- Mở hội nghị với người trong Cục Quản Lý Vệ Thành, vấn đề vệ sinh của Vệ Thành Số Mười Hai không tốt, cần nghiêm trị mới được.

Mục Lương gật đầu nói:

- Vệ Thành Số Mười Hai đều là băng tuyết, muốn dọn dẹp rác rưởi sẽ tương đối khó.

- Yên tâm đi, ta đến đó là có thể giải quyết.

Nguyệt Thấm Lan tự tin đáp.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Chờ ta làm được Cửa Không Gian Truyền Tống thì sau này đi đến mỗi tòa Vệ Thành sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nguyệt Thấm Lan ngẩng đầu nhìn cằm của anh, thổ khí như lan nói:

- Hy vọng như vậy, cầu nguyện ngươi sớm ngày chế tạo được Cửa Không Gian Truyền Tống.

- Ta tin tưởng mình sẽ làm được.

Mục Lương cười khẽ gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan vỗ nhẹ mu bàn tay của anh bảo:

- Được rồi, ta nên đi Vệ Thành Số Mười Hai, đến trễ thì trời sẽ sập tối mất.

- Ừm.

Mục Lương đành phải buông tay ra để Nguyệt Thấm Lan đứng dậy.

Cô đứng lên, bới mái tóc xõa lòa xòa lên cao rồi cố định bằng trâm ngọc, một lần nữa biến thành thư ký đại nhân ưu nhã đoan trang.

- Ta đi đây, phải nghĩ tới ta đấy.

Cô phất tay, uốn éo rời đi thư phòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận