Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 772: Hội Nghị Cải Cách Thành Huyền Vũ Lần Thứ Nhất.



- A...!!

Vệ Ấu Lan hô to một tiếng, vội vã chạy lên trước đỡ cô gái mơ hồ dậy.

Cô bé gấp giọng quan tâm hỏi:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, ngươi không sao chứ?

- Hức hức... Ta không sao.

Nước mắt của Vưu Phi Nhi bắt đầu chảy ra, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa mũi, may mà không sao, chỉ bị trầy chút da và hơi đau.

Vệ Ấu Lan cẩn thận kiểm tra thân thể Vưu Phi Nhi, phát hiện chỉ có cái trán cô ấy dập sưng đỏ lên, những nơi khác không có gì đáng ngại.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Cô bé vỗ ngực một cái thở phào.

Vưu Phi Nhi phồng lên cái má bánh bao, vui mừng nói:

- Cũng may ngực đủ lớn, nếu không... Thì chắc sẽ rất đau đớn.

-...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Ấu Lan cứng đờ, cô bé không biết nên cười hay nên khóc đây?

Vưu Phi Nhi nhớ tới cái gì, nghiêng đầu dặn dò:

- Tiểu Lan, việc này không được nói với Mục Lương. Nếu không... Lại bảo ta nghỉ ngơi.

- Hả... vâng.

Vệ Ấu Lan chớp chớp mắt to, nhìn dấu ửng đỏ trên trán thiếu nữ cột tóc hai chùm, gật đầu.

Vệt sưng to bằng bàn tay, nhất thời trong phút chốc sẽ không thể biến mất được, chờ một lát đến phòng họp, mọi người đều sẽ phát hiện nha!

- Hội nghị sắp bắt đầu.

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nhắc nhở.

- A......, kém chút lại quên.

Vưu Phi Nhi kêu thảm một tiếng, quên thay bộ đồ bẩn trên người, vội vã chạy ra ngoài.

-...

Vệ Ấu Lan dở khóc dở cười, vội vã cất bước đuổi theo.

Hai người chạy trên hành lang.

Phòng họp ở tít ngoài rìa Cung điện, từ Sở Nghiên Cứu đi qua, cần xuyên qua một dãy hành lang, lại xuyên qua chính sảnh đến bên kia Cung điện.

- Đầu dường như có hơi đau.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng thầm thì một câu

Vệ Ấu Lan nghe vậy lần thứ hai liếc mắt cái trán của cô gái mơ hồ.

Đinh đong đinh đong đing đong~~~

Lúc này, ngoài Cung điện truyền tới tám đạo tiếng chuông du dương.

- Tám giờ!

Vưu Phi Nhi gào to một tiếng, vội vã chạy về phía phòng họp. Vệ Ấu Lan vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa kêu:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, cẩn thận một chút!

Lúc này, trong phòng họp.

Mục Lương ngồi ở chủ vị, bên tay trái là Nguyệt Thấm Lanvà Hồ Tiên, bên tay phải là Cầm Vũ và Lạc Già. Nhóm Ly Nguyệt cũng lần lượt ngồi xuống, trong tay đều có một cuốn sổ và cây bút, mặt bàn bày trà Tinh Thần nóng hổi.

Anh ngước mắt quét mọi người đang ngồi, bốn vị đội trưởng Bộ Đội Đặc Chủng U Linh đều tới, chỉ thiếu Vưu Phi Nhi.

- Sao Phi Nhi còn chưa tới?

Mục Lương ngước mắt bình tĩnh hỏi

- Đại nhân, Tiểu Lan đã đi gọi.

Bàn tay nhỏ của Vân Hân nắm chặt lấy quần áo, lấy dũng khí trả lời.

Ngày hôm nay, là ngày đầu tiên cô bé chính thức nhậm chức tiểu hầu gái, được phái tới phòng họp hỗ trợ châm trà cho mọi người.

Ở đây nhiều người như vậy, có hơn phân nửa người cô không nhận ra, nói không khẩn trương là giả.

Ngải Lỵ Na hơi chớp con ngươi hồng nhạt, nhìn về phía Ngôn Băng lẩm bẩm:

- Có khi Phi Nhi quên hội nghị không?

- Có thể.

Ngôn Băng nhớ tới tính cách của thiếu nữ tóc vàng, càng cảm thấy cô ấy đã quên buổi họp này.

Đạp đạp đạp... Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Âfm!!

Sau một khắc, cửa phòng họp bị đẩy mạnh ra.

Vưu Phi Nhi vọt vào phòng họp, sau khi cô đứng lại, nhưng hai chùm tóc vẫn còn đang đong đưa theo quán tính.

Vệ Ấu Lan bước đến nhẹ nhàng, lặng lẽ đóng kỹ cửa phòng họp, chặn lại tất cả âm thanh bên ngoài truyền vào.

- Hô hô hô...

Vưu Phi Nhi thở gấp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ nói lắp, hỏi:

- Ta... Ta không có tới trễ chứ?

Mục Lương dở khóc dở cười, giơ tay lên ra hiệu ôn hòa nói:

- Ngồi trước đi, uống ngụm nước.

Vưu Phi Nhi cắn môi dưới, không tìm được vị trí ngồi xuống, nghe lời nâng lên chung trà, nhấp miếng trà nóng.

Cô ngước mắt len lén quan sát Mục Lương, thấy anh không có tức giận, mới hoàn toàn thở phào.

Ngải Lỵ Na dùng cánh tay nhẹ nhàng chạm vào thiếu nữ mơ hồ một cái, nhỏ giọng nói:

- Chuyện quan trọng như vậy, ngươi còn có thể đến trễ.

- Ta không phải cố ý...

Vưu Phi Nhi phồng lên cái má bánh bao lẩm bẩm.

- Phi Nhi, trán ngươi làm sao vậy?

Thân thể của Nguyệt Thấm Lan hơi nghiêng về phía trước, đánh giá cái trán của cô gái tóc vàng.

Vưu Phi Nhi một tay bịt cái trán, ánh mắt của cô né tránh nói:

- Ta, trán ta... Không có việc gì nha!

- Đã sưng lên một cục u, dáng vẻ không giống như là không có chuyện gì.

Nguyệt Thấm Lan dịu hiền nói

Khóe miệng của Mục Lương nở nụ cười, giọng chắc chắc nói:

- Lại té ngã!

Sau khi, anh nhìn thấy cái trán sưng đỏ của Vưu Phi Nhi, rất nhanh đã đoán được đáp án.

- Hả hả, làm sao ngươi biết?

Vưu Phi Nhi ngạc nhiên ngửa mặt lên hỏi.

- Đoán.

Mục Lương cười một tiếng.

Anh quan tâm hỏi:

- Thân thể không có sao chứ?

Vưu Phi Nhi vội vã quơ bàn tay nhỏ, ưởn nửa người lên, ngây thơ nói:

- Ta không sao, té xuống có ngực đỡ một cái, nên không bị thương.

-...

Bên trong phòng họp, ngoại trừ Hồ Tiên và Gìa Lạ, sắc mặt những người còn lại đều đều lộ ra vẻ cổ quái.

Ngải Lỵ Na nghiến răng, tức giận nói:

- Ghê tởm, ngươi đang khoe hoang sao?

- Ta không có khoe khoang nha.

Biểu cảm trên mặt Vưu Phi Nhi ngây thơ nhìn về phía thiếu nữ tóc hồng.

-...

Ngải Lỵ Na nhếch mép lên một cái, vóc người đẹp thật là khiến người ta ước ao.

Hồ Tiên cười híp mắt, ở đây trong các cô gái, người có vóc người tốt nhất chính là cô, đứng thứ hai là Gìa Lạc và Cầm Vũ.

- Khụ khụ!!

Mục Lương cố nén cười, ho nhẹ hai tiếng.

Đáy mắt Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, ưu nhã nói:

- Đều ngồi đi, đừng cãi nhau nữa.

- Vâng.

Các cô gái vội vã lên tiếng, ngồi thẳng thân thể, sắc mặt nghiêm túc.

Mục Lương quét mắt tất cả mọi người ngồi ở đây, thấy các cô gái đều nghiêm túc, đồng loạt nhìn anh.

- Đây là hội nghị cải cách lần đầu tiên của thành Huyền Vũ, hiện tại chính thức bắt đầu.

Anh bình tĩnh nói.

Các cô gái chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chờ anh nói tiếp.

- Hiện tại, mời mỗi người các ngươi nói một chút, hiện tại thành Huyền Vũ tồn tại các loại vấn đề nào?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Vấn đề của thành Huyền Vũ...

Đáy mắt các cô gái hiện lên một tia mê man, thành Huyền Vũ đã tốt như vậy, còn có vấn đề sao?

- Hả...

Nguyệt Thấm Lan như có điều suy nghĩ, ngón tay cầm bút nhẹ nhàng di chuyển.

Hồ Tiên rũ tầm mắt, trong con ngươi màu đỏ rực của cô tràn đầy suy tư.

- Vấn đề thành Huyền Vũ...

Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng liếc nhau, đáy mắt vẫn như trước mờ mịt.

- Mục Lương, ta có ý kiến.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nói.

- Nói đi.

Mục Lương cầm lấy bút chì, mở ra cuốn sổ trước mặt.

Các cô gái đều tập trung lực chú ý, nhìn về phía nữ nhân ưu nhã.

- Hiện tại, thành Huyền Vũ có rất nhiều rau xanh và hoa quả , kho lạnh đã không chứa được nữa.

Sắc mặt Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói:

- Một nhóm rau xanh gần đây để vào kho lạnh, đều đã ố vàng, hiện tại chỉ có thể đưa đến Trại Chăn Nuôi, có hơi quá lãng phí.

Vân Hân nghe vậy khẽ há to miệng, thành Huyền Vũ dùng rau xanh cho động vật ăn?

Nguyệt Thấm Lan buông bút chì xuống, tiếp tục nói:

- Không chỉ là rau xanh, hoa quả cũng bắt đầu dư rất nhiều. Vườn trái cây thành Huyền Vũ, đã trước sau bốn lần mở rộng quy mô trồng trọt, có Lĩnh Vực Tinh Thần, cộng thêm phân bón, nên hoa quả trong vòng vài ngày là có thể thu hoạch được. Tất cả trái cây và rau xanh đều chỉ bán ở Phố Buôn Bán và trong thành, rất khó bán hết hoa quả tồn kho.

Bạn cần đăng nhập để bình luận