Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1069: Có Nhớ Ta Hay Không?

Ngải Lỵ Na buông tay ra, nhìn Hồ Tiên từ trên xuống dưới, cười khẽ nói:

- Không có béo cũng không có gầy.

- Đương nhiên.

Trong lòng của Hồ Tiên vô cùng sung sướng, cô lắc lắc cái đuôi.

- Chị Hồ Tiên, nói cho ngươi một tin tức tốt, ta đã trở thành thức tỉnh giả.

Ngải Lỵ Na khẽ hếch cằm, bày ra vẻ mặt muốn người ta khen ngợi.

- Ta có nghe nhầm không? Đã trưởng thành rồi còn có thể trở thành thức tỉnh giả ư?

Hồ Tiên sửng sốt.

Những biến hoá của cơ thể thường đã được định hình sau khi sinh ra, tới lúc trưởng thành rất khó để trở thành người biến dị và người thức tỉnh. Chỉ có người cường hóa, là có thể thông qua dùng bí dược để bồi dưỡng ra mà thôi.

Ngải Lỵ Na xinh đẹp nói:

- Hì hì, chính là nhờ vào thành chủ đại nhân.

Ánh mắt Hồ Tiên mang theo câu hỏi, nhìn về phía Mục Lương.

- Đến thư phòng đi, ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe.

Anh cười liếc mắt nhìn Hồ Tiên một cái, sau đó đi về hướng thư phòng.

- Được.

Khuôn mặt Hồ Tiên mang theo ý cười, cô uyển chuyển đi theo Mục Lương tới thư phòng.

- Ta cũng đi.

Ngải Lỵ Na há miệng thở dốc.

Hồ Tiên quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái.

- …

Ngải Lỵ Na ngậm miệng lại, chỉ dám nhỏ giọng nói thầm cái gì đó rồi lập tức đi ra ngoài cung điện.

………..

Trong thư phòng, Mục Lương đang ngồi sau ghế dựa.

- Có nhớ ta hay không?

Hồ Tiên cười khanh khách hỏi.

- Đương nhiên là nhớ.

Mục Lương vươn tay, ánh mắt của anh sáng ngời nhìn cô gái tai hồ ly.

Hồ Tiên vươn tay, bị Mục Lương lôi kéo ngã vào trong lòng.

Anh nắm thật chặt tay cô, ôn nhu nói:

- Vất vả cho ngươi, đi ra ngoài lâu như vậy.

- Không sao, phần lớn thời gian đều ở trên không trung, không phải mệt chết, chỉ là có chút nhàm chán.

Hồ Tiên khẽ run hàng mi mảnh mai, con ngươi màu đỏ hồng nhìn thẳng vào mắt Mục Lương.

Anh chậm rãi cúi đầu, hơi thở giao hòa.

- Từ từ.

Hồ Tiên vội vàng ngăn lại.

- Làm sao vậy?

Anh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Trong mắt Hồ Tiên hiện lên một tia giảo hoạt, cô tò mò hỏi:

- Ngươi còn chưa nói cho ta nghe chuyện của Ngải Lỵ Na, làm sao cô ấy trở thành người thức tỉnh?

- Người thức tỉnh? À, bởi vì cô ấy dùng Long Quả Vô Hạn.

Mục Lương thuận miệng trả lời.

- Long Quả Vô Hạn là cái gì?

Trên khuôn mặt tươi cười của Hồ Tiên tràn đầy vẻ nghi ngờ.

- Từ cốc Phi Long, ta đạt được một cây Long Thụ Vô Hạn, quả cây đó có thể làm cho người khác có tỷ lệ nhất định trở thành người thức tỉnh.

Mục Lương kiên nhẫn giải thích.

- Thật thần kỳ!

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên sáng lên.

Tia sáng trong đầu cô chợt lóe nói:

- Có Long Thụ Vô Hạn, thành Huyền Vũ chúng ta có thể rất nhanh trở nên mạnh mẽ.

- Ngươi đã nghĩ nhiều quá rồi.

Mục Lương cười, anh nhẹ nhàng gõ một cái vào trán cô gái tai hồ ly.

- Không được sao?

Hồ Tiên lộ ra vẻ nghi hoặc, cô từ từ ngồi thằng dậy, hai tay ôm lấy cổ Mục Lương.

- Đương nhiên không được, hàng năm Long Thụ Vô Hạn chỉ kết được tám trái Long Quả Vô Hạn.

Anh từ tốn giải thích:

- Nhưng tỷ lệ không nhất định, không phải cứ dùng Vô Hạn Long Quả, là trăm phần trăm trở thành người thức tỉnh...

- Như vậy sao...?

Hồ Tiên khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng.

- Ly Nguyệt dùng hai trái Long Quả Vô Hạn, mới thành công trở thành người thức tỉnh.

Mục Lương gật đầu nói.

- Ly Nguyệt đã là người thức tỉnh?

Hồ Tiên kinh ngạc.

Mục Lương ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hồ Tiên:

- Ngôn Băng và Ny Cát Sa cũng trở thành là người thức tỉnh.

Hồ Tiên nhìn về phía Mục Lương:

- Vậy đã dùng năm trái Long Quả Vô Hạn, còn lại ba trái sao?

- Ta đã nếm một trái.

Mục Lương cười cười.

- Vậy không phải lãng phí rồi sao?

Hồ Tiên trêu chọc nói.

Mục Lương đã là người thức tỉnh, dựa theo tình huống của anh, ăn quả kia cũng vô dụng mà thôi.

- Xem như vậy đi.

Anh nhếch miệng cười nói:

- Hơn nữa hương vị cũng không ngon.

- Vậy hai quả kia ngươi muốn sắp xếp như thế nào?

Hồ Tiên ôn nhu hỏi.

- Một quả cầm ra bán đấu giá.

Con ngươi màu đen Mục Lương sâu lắng xuống.

- Thứ tốt như vậy tại sao lại bán đấu giá?

Hồ Tiên ngạc nhiên nói.

- Giá khởi điểm là một ngàn vạn viên tinh hạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Mục Lương cười xấu xa nói:

- Chắc là không ai mua nổi đâu, coi như tăng thêm nhiệt độ cho hội đấu giá thôi mà.

Hồ Tiên chớp chớp con ngươi màu đỏ hồng, cười quyến rũ nói:

- Ngươi thật là xấu, để cho bọn họ biết, nhưng lại không mua được.

- Đây chính là một phương pháp quảng cáo mà.

Mục Lương mỉm cười nói.

- Mau nói cho ta nghe, năng lực của mấy người Ly Nguyệt là gì?

Hồ Tiên xoay người, thay đổi vị trí hai chân, chuyển thành mặt đối mặt với Mục Lương. Tia sáng trong mắt Mục Lương lóe lên, hồ ly tinh này là càng ngày càng quyến rũ.

Anh khàn giọng nói:

- Ly Nguyệt là Mắt Xuyên Thấu, Ngôn Băng có thể xuyên tường…

- Đều là năng lực thức tỉnh không tồi, làm cho người ta hâm mộ.

Hồ Tiên cúi đầu.

- Ngoại trừ quả muốn mang tới hội đấu giá, còn một quả, ngươi thử xem?

Mục Lương cười hỏi.

Hồ Tiên lắc đầu, từ chối:

- Quên đi, tuy rằng ta là người biến dị, nhưng cũng có năng lực mê hoặc người, lưu lại quả kia cho người cần hơn đi.

Mục Lương trầm ngâm một lát, vậy cho ai đây?

- Được rồi, cứ để đó suy nghĩ sau.

Hồ Tiên xê dịch vị trí về phía trước, trên khuôn mặt cười nổi lên một mảnh ửng đỏ.

- Được.

Mục Lương ôm lấy cô gái tai hồ ly, đứng lên đi về hướng phòng nghỉ.

…………..

Ở tầng một Khu Trung Ương.

Thành chủ thànhThánh Dương đang ở trong một căn nhà, Lý Nhị Cốt đóng cửa phòng lại, cung kính hỏi:

- thànhchủ đại nhân, chúng ta có nên ra ngoài một chút không?

Hắn mới từ bên ngoài trở về, nhìn qua một lần tấm bia đá ghi pháp luật thànhHuyền Vũ trên lối vào ở khu tiếp đãi.

Người quản gia ở nơi này đã bị thành chủ thành Thánh Dương đuổi đi, với lý do lão không thích bị người khác giám sát, lại càng không thích có người xa lạ ở cùng dưới một mái hiên.

- Ngươi nhớ kỹ pháp luật của thànhHuyền Vũ chưa?

Thành chủ thành Thánh Dương khàn giọng nói.

- Ừm, đã nhớ kỹ toàn bộ.

Lý Nhị Cốt gật đầu.

- Vậy đi ra ngoài một chút đi.

Thành chủ thành Thánh Dương trầm giọng nói.

Lý Nhị Cốt chậm rãi gật đầu, trong đầu hắn lại hiện ra bóng dáng Lý Tiểu Cốt. Hắn thầm nghĩ không biết mình có thể tìm thấy con gái trong thành Huyền Vũ hay không.

Thành chủ thành Thánh Dương đứng lên, cất bước đi ra bên ngoài. Lý Nhị Cốt vội vàng đi theo.

Hai người rời đi toà lầu, tiếp tục đi ra bên ngoài.

Vừa vặn lúc này hai người cũng gặp được Hải Điệp mới bước ra từ một ngôi nhà khác, cũng không mang theo thuộc hạ. Hai bên chạm mặt nhau, nhưng không thèm nói một lời...

Hai mắt Lý Nhị Cốt xẹt qua một tia sáng. Dung mạo của Hải Điệp cực kỳ tuyệt mỹ. Tuy rằng còn kém một chút so với Hồ Tiên của thành Huyền Vũ, nhưng đã rất hiếm có rồi. Ba người bước ra bên ngoài. Trước khi họ rời khỏi cổng lớn của khu Trung Ương, A Thanh lạnh giọng nhắc nhở:

- Thành yến sẽ được tổ chức lúc năm giờ chiều, mong các vị nhớ rõ trở về.

- Năm giờ là cái gì?

Hải Điệp nhíu mày hỏi.

- Sẽ có tiếng chuông, khi chuông vang lên mười bảy lần, nghĩa là đã tới năm giờ chiều.

A Thanh giải thích.

- Như vậy sao? Ta đã hiểu.

Hải Điệp ngáp một cái, cô dùng dáng đi thướt tha đi ra bên ngoài.

Lý Nhị Cốt và thànhchủ thành Thánh Dương liếc nhìn nhau, hai người cũng không lên tiếng chỉ lặng lẽ rời khỏi khu vực Trung Ương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận