Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2645: Bay Lên Đầu Cành Biến Thành Phượng Hoàng.

Lúc này người đàn ông mới phục hồi tinh thần lại, trên người lập tức toát ra mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch.

Đám người Kim hội trưởng đứng ngoài bình tĩnh xem kịch vui, vốn tưởng rằng sẽ nghe được một tiếng tát vang dội, không ngờ nửa đường lại toát ra nữ nhân này

- Ta… Ta không cố ý.

Người đàn ông ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng biện giải.

Ly Nguyệt lạnh giọng mở miệng:

- Cút đi, ở đây không chào đón ngươi.

- Cái gì?

Người đàn ông mở to hai mắt, không ngờ cô gái tóc trắng lại bảo mình rời khỏi đây.

Ly Nguyệt không nói tiếp, đao trong tay muốn hạ xuống.

Người đàn ông sợ hết hồn, vội vàng đứng lên bỏ chạy, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ chửi người.

- Kéo ra ngoài đi.

Ly Nguyệt lạnh lùng mở miệng.

- Vâng.

Mấy giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó người đàn ông chạy ra ngoài đã bị vài tên hộ vệ Trung Ương một cước gạt ngã trên mặt đất, sau đó chặn miệng kéo lê ra ngoài.

Bên trong phòng tiếp khách trở nên yên tĩnh, không ít người đều bị giật mình.



- Cộp cộp cộp ~

Tiếng bước chân vang lên bên ngoài phòng tiếp khách.

Mục Lương và Hồ Tiên cất bước đi vào phòng, phía sau còn theo Diêu Nhi và Tiểu Mật.

Người trong phòng thấy đám người Mục Lương tiến vào thì đều vội vàng đứng lên, ánh mắt mịt mờ quan sát bốn người vừa bước vào.

Bọn họ còn phát hiện Tiểu Mật, nhìn thấy nàng đi theo bên cạnh Mục Lương, trong lòng đều có chút kinh ngạc.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Để các vị đợi lâu rồi, ngồi đi.

Lúc này đám người mới ngồi xuống, lực chú ý đều đặt ở trên người Mục Lương và Hồ Tiên.

Các thiếu nữ vốn dĩ tràn đầy ngạo khí sau khi nhìn thấy dung nhan của Hồ Tiên thì trong lòng đều run lên, không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.

Hồ Tiên xinh đẹp chính là loại nam nữ đều mê mẩn, dung nhan của cô khiến cho nữ nhân ao ước và đố kị nhưng lại không sinh ra ý niệm tranh đua.

Sau khi Mục Lương ngồi xuống, hắn quét mắt nhìn mọi người tại đây, bình tĩnh nói:

- Các vị tới chơi là có chuyện gì không?

- Ngạch...

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nguyện ý mở miệng trước.

- Nếu không có chuyện gì, vậy mời trở về đi.

Hồ Tiên không nhanh không chậm bưng lên một ly trà nóng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

- Ừm, vậy đều trở về đi.

Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên.

Một lão giả tóc nâu ngắn vội vàng giơ tay lên, nói với thần sắc nghiêm túc:

- Huyền Vũ bệ hạ, ta tới đây để bàn chuyện giao dịch.

Hồ Tiên nghe vậy cảm thấy hứng thú, thuận miệng hỏi:

- Bàn chuyện giao dịch. ngươi muốn giao dịch cái gì?

Lão giả tóc nâu ngắn nhìn Mục Lương, thấy hắn không ngăn cản Hồ Tiên thì trong lòng đã hiểu rõ, nữ nhân kia có thể ngồi cùng với vương quốc Huyền Vũ, đương nhiên thân phận khẳng định là không thấp.

- Ta muốn giao dịch một quả Vô Hạn Long Quả.

Hắn chỉ hơi do dự một chút rồi nói ra ý định của mình.

Mục Lương khẽ híp mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Hồ Tiên nhấc mắt lên, thong thả nói:

- Các hạ, Vô Hạn Long Quả chỉ có một quả, hôm qua đã bán đấu giá ra ngoài cũng bị ăn sạch ngay tại chỗ, ngươi tìm nhầm người rồi.

Trong mắt của lão giả tóc nâu ngắn lóe sáng, mỉm cười nói:

- Loại vật hiếm có như Vô Hạn Long Quả chẳng lẽ các ngươi không chừa lại mấy quả sao?

Ánh mắt của Hồ Tiên bình tĩnh, hờ hững nói:

- Còn hay không thì có liên quan gì với các hạ chứ?

- Ta có đồng Huyền Vũ.

Lão giả tóc nâu ngắn nghiêm mặt nói.

Mục Lương ngước mắt lên, bình tĩnh nói:

- Trên đời này có một vài thứ không phải có tiền là sẽ mua được.

- ...

Lão giả tóc nâu ngắn há miệng, vẻ mặt có chút đỏ lên.

Hắn kiên trì nói tiếp:

- Nếu không có Vô Hạn Long Quả, vậy thì Nước Suối Sinh Mệnh cũng được.

Hồ Tiên đặt ly trà trong tay xuống bàn, nhàn nhạt nói:

- Nếu các hạ thích Vô Hạn Long Quả và Nước Suối Sinh Mệnh như thế, tại sao lại không cố gắng cạnh tranh trong hội đấu giá chứ, như vậy mấy thứ này đều sẽ thuộc về ngươi.

Cô nhớ kỹ lão giả này, khi tham gia hội đấu giá cầm thẻ số 195, là công tước của một vương quốc nhỏ.

Lão giả tóc nâu lộ ra vẻ mặt xấu hổ, giá sau cùng của Vô Hạn Long Quả và Nước Suối Sinh Mệnh ở trên hội đấu giá đều quá cao.

Hắn luyến tiếc tốn quá nhiều đồng Huyền Vũ, cho nên mới nghĩ đến việc đi gặp Mục Lương, muốn lấy giá thấp hơn để giao dịch Vô Hạn Long Quả và Nước Suối Sinh Mệnh.

Trong suy nghĩ của hắn, nếu vương quốc Huyền Vũ có thể cầm đồ tốt như thế bán đấu giá, vậy khẳng định có lưu một bộ phận để dùng.

- Cho dù có Nước Suối Sinh Mệnh thì ta cũng không thể bán cho ngươi.

Hồ Tiên lạnh nhạt liếc lão giả.

Cô bưng lên ly trà đã được rót đầy lần nữa, hời hợt nói:

- Trừ phi ngươi có thể lấy ra giá cả cao gấp đôi so với giá sau cùng trong hội đấu giá, bằng không thì chúng ta còn tổ chức hội đấu giá để làm cái gì?

- Đúng vậy, nếu ngươi chỉ cần bỏ ra giá gốc hoặc là giá thấp mua được Nước Suối Sinh Mệnh, như vậy sẽ không công bằng cho những người khác.

Có người phụ họa một tiếng.

Một vị quý tộc khác gật đầu nhận đồng, nói:

- Có lý, người khác khổ khổ cực cực chụp được đồ vật ở trên hội đấu giá, không phải chỉ cần ngươi nói hai câu là có thể lấy được.

Sắc mặt của lão giả tóc nâu lúc xanh lúc trắng, không ngờ sẽ có kẻ nói chuyện thay đám người Mục Lương.

Mục Lương nhìn về phía lão giả tóc nâu, hỏi:

- Ngươi còn có chuyện khác sao?

- Không, không có.

Lão giả tóc nâu co giật khóe miệng, bàn tính trong lòng toàn bộ thất bại, còn muốn hắn nói cái gì nữa?

Mục Lương nhìn những người khác, hỏi với vẻ mặt không thay đổi:

- Còn các ngươi thì sao?

Không ít người có tâm tư giống như lão giả tóc nâu ngắn, nhưng bây giờ chỉ có thể im lặng, lại nói chính là tự chuốc lấy nhục nhã.

- Huyền Vũ bệ hạ, ta chỉ tới đây để bái phỏng thôi.

Một vị lão giả khác cười ha ha nói.

Hắn giơ tay ra hiệu cháu gái đứng bên cạnh tiến lên đưa lễ vật chuẩn bị trước đó cho Mục Lương.

Thiếu nữ tóc lam đỏ mặt cầm một rương gỗ nhỏ đi về phía Mục Lương.

Lão giả giải thích:

- Đây là một ít lễ gặp mặt do ta chuẩn bị, hy vọng Huyền Vũ bệ hạ sẽ thích.

- Huyền Vũ bệ hạ.

Thiếu nữ tóc lam nhỏ nhẹ kêu một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Hồ Tiên nhìn thiếu nữ tóc lam đi tới, hơi nhướng mày một cái, hơi quay đầu nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo tia trêu đùa.

- Lấy đi.

Sắc mặt Mục Lương không thay đổi, hơi nghiêng đầu.

Tiểu Mật hiểu ý, đi lên trước ngăn thiếu nữ tóc lam lại, vươn tay lấy đi rương gỗ trên tay cô.

Thiếu nữ tóc lam mấy lần định mở miệng, trong lòng vô cùng phiền muộn, cô muốn đưa đồ vật đến tận tay Mục Lương, muốn cho hắn nhìn thấy nhan sắc của mình.

- Bệ hạ.

Tiểu Mật trở lại bên cạnh Mục Lương, ra hiệu rương nhỏ trong tay.

Mục Lương bình thản nói:

- Cất vào đi.

- Vâng.

Tiểu Mật lên tiếng, cô cất rương gỗ nhỏ vào trong ma cụ không gian chứa đựng của mình.

- Huyền Vũ bệ hạ, đây là cháu gái Lan Diễm của ta, năm nay mới mười tám tuổi.

Lão giả giới thiệu cháu gái nhà mình.

Mục Lương thờ ơ im lặng, không hề đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận