Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1387: Ngươi Không Phải Con Gái Ruột Của Ta



- Mẹ, có chuyện gì vậy?

Nguyệt Phi Nhan quay đầu nhìn mẹ mình, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vài phần khẩn trương.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, người sau yên lặng gật đầu.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cô gái tóc đỏ rồi nói:

- Ngươi không phải là con gái ruột của ta.

Nguyệt Phi Nhan sững sờ, đôi mắt màu đỏ xoay tròn một vòng, nhỏ giọng nói:

- Ta biết chuyện này từ lâu rồi.

- Quả nhiên...

Nguyệt Thấm Lan thở dài.

Nguyệt Thấm Di vươn tay xoa xoa đầu cô gái tóc đỏ, tò mò hỏi:

- Làm sao mà ngươi biết?

- Từ tuổi tác đã có thể đoán được rồi, hơn nữa không phải trước kia các trưởng lão trong tộc vẫn luôn nói năng lực thức tỉnh của ta không đúng, không giống với mẹ sao.

Nguyệt Phi Nhan nhàn nhạt nói:

- Ta cũng chưa từng nghe người khác nói về cha, cũng chưa từng nghe nói mẹ đã kết hôn, cho nên ta đoán không phải mẹ sinh ra ta.

- Ta đã nói rồi mà, con bé thông minh hơn ngươi nghĩ nhiều.

Nguyệt Thấm Di thở phào một hơi, vươn tay vỗ vai em gái, nhìn về phía cô gái tóc đỏ, giải thích:

- Ngươi được ta nhặt ở bên ngoài rồi mang về bộ lạc.

- Thì ra là như vậy!!

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nhìn Nguyệt Thấm Di.

Nguyệt Thấm Di gật đầu tiếp tục nói:

- Ta chỉ nuôi ngươi được vài tháng sau đó có việc rời đi, mẹ ngươi mới là người nuôi ngươi khôn lớn.

Nguyệt Phi Nhan cắn môi dưới, hai mắt đỏ hoe, khiến cho đôi mắt vốn dĩ đã đỏ càng đỏ hơn.

Cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn quyết định hỏi:

- Ngươi có biết cha mẹ ruột của ta là ai không?

Nguyệt Thấm Di lắc đầu nói:

- Không biết, ta tìm thấy ngươi ở một bộ lạc bị vứt bỏ, lúc ta tới thì nơi đó đã không còn một bóng người.

- Ra là vậy...

Nguyệt Phi Nhan có chút thất thần, chẳng lẽ cô bị bỏ rơi ở đó sao?

- Ngươi còn cái gì muốn biết không?

Ngón tay của Nguyệt Thấm Di nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô gái tóc đỏ.

- Không có, bây giờ ta sống rất tốt.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Phi Nhan cố nặn ra một nụ cười.

Nguyệt Thấm Lan tiến lên trước rồi ôm cô gái tóc đỏ vào lòng, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi thật sự cảm thấy như vậy sao?

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, ta có mẹ, đó chính là ngài.

- Ta cũng là mẹ của ngươi.

Nguyệt Thấm Di buồn cười nói.

- Hì hì, ngươi cũng vậy.

Nguyệt Phi Nhan nhoẻn miệng cười.

- Tất cả đều vui vẻ.

Mục Lương thả lỏng, cô gái tóc đỏ còn suy nghĩ thấu triệt hơn trong tưởng tượng của anh.

Rột rột rột~

Trong thư phòng đột nhiên vang lên tiếng bụng kháng nghị.

Mọi người quay đầu nhìn lại, cô gái Ma Cà Rồng ôm bụng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.

- Cái kia... Ta đói.

Hi Bối Kỳ lúng túng nói.

- Ha ha ha ~~~

Mọi người nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

…………..

Trong phòng ăn ở cung điện khu Trung Ương.

Mục Lương và những người khác đã ngồi vào chỗ của mình.

Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên vẫn ngồi bên cạnh anh, Nguyệt Thấm Di thì ngồi bên còn lại của em gái.

Hồ Tiên quan sát Nguyệt Thấm Di, cảm thán nói:

- Thật sự là quá giống, ngoại trừ độ dài của tóc và khí chất khác nhau, những thứ khác đều giống y như đúc.

- Chúng ta vốn dĩ là song sinh mà.

Nguyệt Thấm Di cười nói.

Cô cũng đang quan sát Hồ Tiên, người phụ nữ trước mắt đẹp đến mức quá đáng, khiến cho cô không thể rời mắt được.

Trong lòng cô không nhịn được cảm thán, không ngờ trên đời lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đặc biệt là đôi tai hồ ly lông xù kia, làm người ta không nhịn được muốn chạm vào chúng.

Nguyệt Thấm Di hết nhìn em gái rồi lại nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly, cô âm thầm so sánh một chút, cuối cùng vẫn là Hồ Tiên xinh đẹp hơn.

Cô lại nhìn về phía Mục Lương, âm thầm suy đoán quan hệ giữa hắn và cô gái đuôi hồ ly là gì?

Nguyệt Thấm Di nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan rồi khẽ thở dài một hơi, muốn tranh giành tình cảm với một người phụ nữ xinh đẹp và vũ mị như vậy, em gái thật là không dễ dàng chút nào.

- Có chuyện gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ nhìn về phía chị gái, đang yên đang lành chị ấy than thở cái gì chứ?

- Không có việc gì.

Nguyệt Thấm Di lắc đầu, trong lòng suy nghĩ biện pháp giúp em gái buộc chân Mục Lương lại.

Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng và những người khác cũng đang âm thầm quan sát Nguyệt Thấm Di, hai khuôn mặt giống y như đúc kia khiến các cô cảm thấy rất mới lạ.

Vẻ mặt của Nguyệt Thấm Di rất bình tĩnh, cô chỉ đáp lại bằng một nụ cười hào phóng trước ánh mắt dò xét của mọi người.

Mễ Nặc và các tiểu hầu gái bưng thức ăn lên bàn, mùi hương mê người khiến Nguyệt Thấm Di nhìn mà trợn tròn mắt.

Cô mấp máy môi, trong giọng nói lộ ra sự mong đợi:

- Nhìn có vẻ ăn rất ngon.....

- Hương vị sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.

Nguyệt Thấm Lan tự tin nói.

- Chuyện này thì ta tin.

Nguyệt Thấm Di cười một tiếng, chợt nhớ tới cái gì đó, thắc mắc hỏi:

- Phải rồi, công chúa Bạch Sương đâu?

- Vân Hân đã đi mời cô ấy rồi.

Ba Phù ngoan ngoãn nói.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiểu hầu gái vừa dứt lời thì bên ngoài nhà ăn truyền đến tiếng bước chân giòn giã.

Bạch Sương lắc lư bước vào nhà ăn, theo sau là Vân Hân ngoan ngoãn.

- Mục Lương các hạ, ta tới rồi.

Bạch Sương cất tiếng chào hỏi Mục Lương.

Cô lễ phép gật đầu với những người khác, cho tới khi nhìn thấy Nguyệt Thấm Di thì động tác lập tức khựng lại.

- Đã lâu không gặp, công chúa điện hạ.

Nguyệt Thấm Di đứng lên, nở nụ cười đánh giá Bạch Sương.

Đôi mắt màu vàng tím của Bạch Sương mở to, kinh ngạc thốt lên:

- Đại Ma Pháp Sư!!

- Thấy ngươi không có việc gì thì ta an tâm rồi.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Di giương lên.

Hai mắt của Bạch Sương ửng đỏ, kích động nói:

- Ngươi tới đón ta trở về sao?

- Đúng thế, quốc vương nhờ ta tới đón ngươi trở về.

Nguyệt Thấm Di gật đầu đáp lại.

Đôi môi hồng của Bạch Sương khẽ nhếch, cô lập tức truy hỏi:

- Cha ta thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Di trấn an nói:

- Quốc vương và vương hậu đều rất tốt, công chúa không cần lo lắng.

- Bọn họ không có việc gì là quá tốt rồi.

Bạch Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Cả hai ngồi xuống rồi nói tiếp, đừng đứng đó nữa.

- Đúng rồi, ngồi xuống rồi nói chuyện.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Được.

Nguyệt Thấm Di ngồi xuống, Bạch Sương ngồi ở bên cạnh cô, cả hai có quá nói nhiều thứ để nói với nhau.

- Vừa ăn vừa trò chuyện.

Mục Lương lên tiếng rồi cầm đũa ra hiệu.

Anh động đũa, người khác cũng lần lượt cầm đũa lên, vừa ăn vừa nghe Nguyệt Thấm Di và Bạch Sương nói chuyện phiếm.

Bạch Sương không có tâm trạng ăn uống, cô kéo tay của Nguyệt Thấm Di, truy hỏi:

- Đại Ma Pháp Sư Nguyệt Di, sau khi Trăng Máu buông xuống, bây giờ vương quốc Hải Đinh thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Di thầm than một tiếng, trầm giọng nói:

- Tổn thất nặng nề...

Sắc mặt của Bạch Sương có chút trắng bệch, tâm trạng lập tức trầm xuống.

Nguyệt Thấm Di trấn an nói:

- Công tác xây dựng lại đang được tiến hành, ngươi không cần quá lo lắng.

- Ừ, ta biết rồi.

Bạch Sương cúi đầu, thấp giọng nói:

- Ta rời đi lâu như vậy, cha và mẹ chắc rất lo lắng.

- Đúng vậy, sau khi ngươi biến mất, quốc vương và vương hậu mỗi đêm đều không thể ngủ ngon được.

Nguyệt Thấm Di nói với giọng điệu nghiêm túc.

Cô muốn mượn chuyện này để dạy cho Bạch Sương một bài học, đây là kết quả của việc bốc đồng, hy vọng cô ấy có thể suy nghĩ nhiều hơn về hậu quả khi đưa ra quyết định trong tương lai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận