Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 420: Không Thể Đắc Tội Nữ Nhân

Tên hộ vệ đã thấy Ưng Lửa mấy lần, nên biểu cảm trên mặt hắn rất bình tĩnh.
Còn cảm xúc trên gương mặt của Ngõa Nhĩ Cam lại ngẩn ngơ, đưa tay chỉ về phía Ưng Lửa kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nói là, nó sắp bay về hướng Thành Phi Điểu?
- Ừ.
Hộ vệ gật đầu.
- Đội trưởng, chúng ta có thể đi về.
Đôi mắt của Đạt Tư tỏa sáng, có chút kích động.
- Chuyện kia, xin hỏi làm sao có thể đi máy bay Huyền Vũ được?
Ngõa Nhĩ Cam khách khí hỏi.
Hộ vệ bình tĩnh nói:
- Ở Phố Buôn Bán có phòng bán vé, đi tới nơi đó mua vé trước.
- Cảm ơn.
Trong lòng của Ngõa Nhĩ Cam rất vui mừng.
Hắn với Đạt Tư liếc nhau, rồi vác túi da thú bước nhanh trở lại Phố Buôn Bán, dạo qua một vòng, rất mau tìm thấy phòng bán vé ở Sơn Hải Quan.
- Chào ngươi, chúng ta muốn mua vé.
Ngõa Nhĩ Cam nhìn về phía nhân viên bán vé trong cửa sổ.
- Vâng, là muốn mua chỗ ngồi cao cấp hay phổ thông?
Nhân viên công tác mỉm cười hỏi.
- Ngạch, khác nhau ở chỗ nào sao?
Ngõa Nhĩ Cam cười ngượng ngùng hỏi.
- Chỗ ngồi cao cấp sẽ khá thoải mái dễ chịu, vị trí càng thêm rộng rãi, còn có một bữa ăn miễn phí.
Nhân viên bán vé giới thiệu.
- Vé ngồi phổ thông chính là chỗ ngồi thông thường, không có kèm theo phục vụ khác.
- Chỗ ngồi cao cấp hình như rất tốt!
Đạt Tư đôi mắt tỏa sáng, động lòng.
Ngõa Nhĩ Cam cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi, giá chỗ ngồi cao cấp với phổ thông khác nhau như thế nào?
- Vé chỗ ngồi cao cấp có giá bốn mươi viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, chỗ ngồi phổ thông là hai mươi viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Nhân viên bán vé giới thiệu nói.
- Tê !
- Mắc như vậy!
Ngõa Nhĩ Cam và Đạt Tư đồng thời hít vào một hơi, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
- Đội trưởng, giá này cũng quá đắt.
Đạt Tư hạ giọng run giọng nói.
Hai mắt của Ngõa Nhĩ Cam cũng biến thành màu đen, khổ sở nói:
- Nhưng trước mắt đây là phương pháp duy nhất có thể nhanh chóng trở về Thành Phi Điểu.
- Máy bay số hiệu Huyền Vũ sắp cất cánh, trước khi trời tối sẽ đến Thành Phi Điểu.
Trên mặt của nhân viên mặt nở nụ cười tiếp tục giới thiệu.
- Trước khi trời tối là có thể đến Thành Phi Điểu?
Ngõa Nhĩ Cam ngạc nhiên lên tiếng.
- Đúng vậy.
Nhân viên dùng chất giọng bình tĩnh chắc chắn.
Ưng Lửa chính là hung thú cấp 7, tốc độ phi hành nhanh lên mấy lần so với Phi Điểu.
- Mua, càng sớm trở về càng có thể bán hoa quả với giá cao.
Ngõa Nhĩ Cam cắn răng quyết định nói.
Thương đội Phi Điểu đã bay về Thành Phi Điểu, ít nhất là chuyện ba ngày sau, chờ khi đó, bọn họ đã sớm cưỡi Phi Điểu bay đến thành ChiểU, khi đó, các thương nhân khác có suy nghĩ như họ, sẽ bị họ chiếm trước một bước.
- Ừ, mua vé phổ thông vậy.
Miệng của Đạt Tư đắng chát nói.
- Cho ta hai vé phổ thông.
Ngõa Nhĩ Cam gật đầu nói.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Đạt Tư, mặt mũi của nam nhân này tràn đầy đau đớn lấy ra tinh thạch hung thú, đưa vào bên trong cửa sổ cho nhân viên bán vé.
Sau 5 phút, hai người cầm vé máy bay, đi vào lối đi bên trái mà nhân viên hướng dẫn.
- Xin lấy ra Văn Điệp Thông Quan hoặc thẻ căn cước, còn có vé máy bay......
Mười phút sau, đi qua hai cửa kiểm tra, mặt mũi của hai người tràn đầy buồn bực đi vào sảnh chờ.
- Kiểm tra thực sự là phiền phức.
Đạt Tư nghiến lấy răng, lẩm bẩm nói dông dài lấy.
Ngõa Nhĩ Cam nhìn quanh toàn bộ sảnh chờ, nhìn thấy có mười bảy, mười tám người đã ngồi đang đợi, trong đó còn có mấy vị là thương nhân đi chung chuyến này.
- Đội trưởng, chắc bọn họ cũng bị Thương đội bỏ lại.
Đạt Tư nhỏ giọng bất ngờ nói.
- Không cần quan tâm tới bọn họ, chờ đến Thành Phi Điểu, chúng ta trong đêm cưỡi chim bay đến thành Chiểu.
Ngõa Nhĩ Cam nhẹ giọng nói nhỏ, rồi hai người tìm một chỗ ngồi trong góc ngồi xuống.
Hạ Nạp Ân mắt liếc nhìn hai người mới vừa vào tới, cảm thấy bọn họ có một chút quen thuộc, chắc là người trong thương đội.
Hắn nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư Hồ Tiên, đến bao giờ mới xuất phát?
Hồ Tiên nhấc lên mi mắt, nhẹ nhàng hỏi:
- Gấp gáp như vậy, muốn chạy về nhà đổi quần áo sao?
Hạ Nạp Ân im lặng ngưng nghẹn, thực sự là không thể đắc tội nữ nhân.
Hạ Lạc chớp chớp đôi mắt màu cam, nghiêng đầu ôn nhu hỏi:
- Chị Hồ Tiên, máy bay Huyền Vũ sẽ dừng ở thành Phi Điểu mấy ngày?
- Sẽ chỉ dừng lại một ngày.
Hồ Tiên yêu mị nói.
Ngón tay thon dài của cô vuốt ve lọn tóc, nghiêm túc tìm xem có tóc chẻ ngọn hay không.
Sau khi thành Huyền Vũ đến được thành Phi Điểu, dừng lại một ngày sẽ bay lại về thành Huyền Vũ.
Mục đích của việc dừng lại một ngày chính là để người ta truyền tin tức ra ngoài, hấp dẫn càng nhiều thương nhân đến với thành Huyền Vũ hơn.
Lúc này, cửa bên hông của sảnh chờ bị đẩy ra.
Tiếp viên đi tới, giương giọng hô lớn:
- Máy bay số hiệu Huyền Vũ sắp cất cánh, mời xếp hàng soát vé, chuẩn bị lên máy bay.
- Anh, có thể đi rồi.
Đôi mắt màu cam của Hạ Lạc sáng lên, vội vàng đứng dậy.
- Đi thôi.
Hạ Nạp Ân ôn nhu trả lời một câu.
Hắn cầm lấy bọc da thú, cất bước đi tới cửa hông.
- Ta không tiễn các ngươi nữa, đi thong thả.
Hồ Tiên nâng cánh tay mảnh khảnh lên, tùy ý giơ giơ, xoay người từng bước uốn éo rời khỏi.
- Chị Hồ Tiên, cám ơn ngươi.
Hạ Na lanh lảnh hô to.
- Không cần khách khí.
Hồ Tiên quơ quơ đuôi.
- Hô...
Hạ Nạp Ân không hiểu sao lại thở phào, phiền muộn trong lòng vơi đi phân nửa.
Anh em Hạ gia đi tới cửa ra của sảnh chờ, bị nhân viên ngăn lại.
- Cho ta xin vé máy bay cho ta.
Tiếp viên mỉm cười nói.
- Đây.
Hạ Lạc đưa ra vé bay ra.
Nhân viên này lấy một con dấu ra, ấn xuống vé bay, lưu lại hai chữ 'Đã kiểm’.
Hắn trả vé bay lại, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, sau khi rời khỏi đây trực tiếp lên Máy bay Huyền Vũ.
- Được.
Hạ Lạc ngòn ngọt cười.
Cô rời khỏi sảnh chờ rồi ra bên ngoài, đập vào tầm mắt chính là Ưng Lửa to lớn.
- Quý khách, mời bên này.
Dưới Ưng Lửa, nữ tiếp viên mặc đồng phục đang vẫy tay.
Hạ Lạc nhìn cô ấy một cái, chờ sau khi anh mình bước ra, mới cất bước đi lên phía trước.
- Hai vị khách nhân, là khoang cao cấp hay khoang phổ thông?
Nữ tiếp viên tươi cười hỏi.
- Khoang cao cấp.
Hạ Lạc trình vé bay trong tay ra.
Nữ phục vụ viên liếc nhìn mệnh giá, nụ cười vẫn như cũ, đưa tay ra hiệu:
- Được rồi, mời đi theo ta.
Cô ấy đi lên cầu thang Lưu Ly dẫn vào Ưng Lửa, dẫn anh em Hạ gia tới khoang cao cấp ở phía trước.
Hạ Lạc tò mò đánh giá khung cảnh trên khoang thuyền, so với trong tưởng tượng thì lớn và xa hoa hơn, toàn bộ khoang thuyền và ghế ngồi đều làm bằng pha lê.
Nữ phục vụ viên đi vào khoang cao cấp, đưa tay ra hiệu:
- Hai vị khách nhân, nơi này là khu vực khoang cao cấp, phía trên có số thứ tự ghế, mời dò số tìm chỗ ngồi xuống.
Hạ Lạc lại nhìn vào vé bay, góc trái trên cùng quả nhiên có ghi số ‘2'.
- Ghế số 2.
Cô nhìn về phía ghế làm bằng pha lê rộng lớn, ghế thứ hai ở hàng thứ nhất, thấy được số ghế đang tìm.
- Hai vị, sau khi ngồi xuống xin đừng tùy ý đi lại, chẳng mấy chốc Máy bay sẽ cất cánh.
Nữ tiếp viên phục vụ mỉm cười nhắc nhở.
- Được rồi.
Hạ Lạc thu hồi vé bay, ngồi trên ghế bành rộng rãi, cánh sau lưng có thể mở ra.
Hạ Nạp Ân ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài khoang thuyền, khoang thuyền Lưu Ly trong suốt, giúp hắn có thể nhìn rõ bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận