Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 467: Bắt Họ Biến Thành Huyết Nô

Vẻ mặt của Phất Âu Nạp nghiêm túc hỏi:
- Hi Bối Kỳ, ngươi muốn như thế nào mới có thể gả cho ta?
- Ngươi rất đáng ghét.
Hi Bối Kỳ lộ ra răng mèo tức giận nói.
Khóe mắt của cô nhìn liếc qua cửa hàng ở Phố Buôn Bán, đột nhiên có một ý nghĩ.
Cô gái Ma Cà Rồng giả vờ nghiêm túc, ngây thơ nói:
- Nếu ngươi có thể xây một nơi giống như Phố Buôn Bán này ở thành Dạ Nguyệt, vậy ta sẽ gả cho ngươi.
Ở trong lòng Hi Bối Kỳ tự nhấn cho mình một like, như vậy Phất Âu Nạ sẽ không quấn lấy mình nữa, cũng coi là cho gia tộc Dạ Nguyệt một câu trả lời.
Mễ Á nghe vậy thì yên lặng, cô biết cô gái Ma Cà Rồng đang làm khó Phất Âu Nạp, trá hình từ chối hắn.
Muốn ở thành Dạ Nguyệt, xây một nơi giống Phố Buôn Bán ở thành Huyền Vũ, chuyện này gần như là không thể nào thực hiện được.
Chưa đề cập tới vấn đề xây dựng, chỉ mỗi việc duy trì đường phố gọn gàng và sạch sẽ cũng rất khó.
Chứ đừng nhắc tới rất nhiều hoa quả, các loại thức ăn ngon và đồ uống mát lạnh.
Dù sao, ngay cả Ốc Đảo cũng khó có thể làm được.
- Ngươi...
Sắc mặt của Phất Âu Nạp lập tức tối sầm, hắn ngước mắt nhìn quanh Phố Buôn Bán, trên trán nổi lên gân xanh.
Này rõ ràng chính là làm khó dễ người khác, điều này sao có thể làm được?
- Thế nào?
Hi Bối Kỳ chậm rãi hỏi.
- Ta…
Phất Âu Lạc giật giật khoé miệng, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi muốn đánh với ta đánh một trận không, nếu thua ngươi cũng đừng nhắc lại chuyện đám cưới nữa, như thế nào?
Hi Bối Kỳ xắn tay áo lên, lộ ra khí tức cấp sáu.
Vẻ mặt cô gái Ma Cà Rồng nóng lòng muốn thử, rất muốn dùng nắm đấm làm cho đối phương hiểu, đừng theo đuổi nàng nữa.
Hoặc có lẽ là, cô muốn đánh hắn ra một trận xả giận.
- Ngươi đã là cấp sáu rồi ư?
Phất Âu Nạp trợn tròn đôi mắt màu xám trắng, thực lực này tăng lên có hơi quá nhanh đi.
- Đúng thế.
Hi Bối Kỳ vỗ tay.
Cô bày ra tư thế chiến đấu, nhẹ 'hừ' một tiếng nói:
- Cùng ta đánh một trận, hay trở về xây Phố Buôn Bán, ngươi chọn một đi.
- Ta trở về xây Phố Buôn Bán.
Phất Âu Nạp cắn chặt hàm răng.
Nói đùa, Hi Bối Kỳ đã là cấp sáu, mà thực lực của hắn mới chỉ có cấp năm.
Vậy làm sao đánh?
Vì không phải mất mặt, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý trước đã.
- Ta chờ tin tức tốt của ngươi.
Hi Bối Kỳ thu lại khí thế vừa tản mát ra.
- Hừ.
Phất Âu Nạp vung ống tay áo xoay người rời khỏi, đi về hướng Sơn Hải Quan.
Hai tên thuộc hạ vội vàng đuổi theo, cùng nhau rời đi.
- Ai dà... Lần này sẽ không lại tới phiền ta nữa.
Hi Bối Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Mễ Á liếc mắt nhìn bạn thân, thản nhiên nói:
- Ngươi nói tới điều kiện ở thành Dạ Nguyệt, rõ ràng là không thể làm được.
- Ta là muốn loại hiệu quả này.
Hi Bối Kỳ không thèm để ý khoát tay.
- Ngươi vẫn nên chú ý an toàn hơn.
Mễ Á nghiêm túc căn dặn một tiếng.
- Ta biết rồi, các ngươi nên xuất phát đi.
Hi Bối Kỳ đáp lại giòn tan..
- Hi vọng lần gặp mặt sau, chúng ta sẽ không nghe được tin tức ngươi đã kết hôn.
Khoé miệng Mễ Á hơi câu lên.
- Sẽ không đâu, yên tâm đi.
Hi Bối Kỳ lời thề son sắt nói.
- Được.
Mễ Á yên lặng gật đầu, xoay người rời khỏi.
Bối Nhĩ Liên và Lan Đế, Lỵ Lỵ cũng đi, chỉ còn lại có Hi Bối Kỳ ngẩn người một lát ở trước Sơn Hải Quan, lúc này, cô mới quay người đi về hướng Khu Vực Trung Ương.
………..
Thành Dạ Nguyệt, trong lâu đài của gia tộc Sát Huyết.
Phòng nghị sự, Đại trưởng lão của gia tộc Sát Huyết ngồi ở vị trí chủ vị, từ từ nhắm hai mắt nghe Phương Gia Áo nói.
Gương mặt của Gia Áo đen lại nói:
- Đại trưởng lão, ta đã điều tra rõ mọi chuyện rồi, kẻ đã ra tay với con ta ngày hôm qua là người của thành Huyền Vũ.
- Thành Huyền Vũ!
Đại trưởng lão Sát Huyết đang nhắm mắt bỗng nhiên mở.
- Đúng vậy, Đại trưởng lão.
Ánh mắt của Gia Áo lóe lên, phản ứng của Đại trưởng lão có chút lớn rồi.
Đại trưởng lão Sát Huyết trầm mặc một hồi.
Lão khàn khàn tiếng nghiêm túc nhắc nhở:
- Gia Áo, nghe ta khuyên một câu, chớ chọc vào thành Huyền Vũ.
- Đại trưởng lão, bọn họ đánh con trai của ta trọng thương, thù này phải báo.
Gia Áo âm trầm nói.
- Tính cách của Gia Văn ngươi cũng biết, tại sao lại bị người ta giáo huấn, ngươi cũng nên điều tra rõ nguyên nhân đi.
Đại trưởng lão Sát Huyết lãnh đạm nói.
- Gia Văn nó có sai ở đâu đi nữa cũng không thể đánh hắn thành như vậy.
Gia Áo nén lại lửa giận, khàn khàn nói:
- Có thể được Gia Văn coi trọng, là may mắn của họ.
Ánh mắt của Đại trưởng lão Sát Huyết đông lại, chậm rãi nói:
- Đạo đức của Gia Văn trở nên như bây giờ đều là do ngươi dạy.
- ...
Gia Áo nắm chặt tay, làm bộ như không nghe hiểu ý trào phúng trong lời nói của đại trưởng lão.
Hắn trầm giọng nói:
- Đại trưởng lão, Thành Huyền Vũ đã ngồi lên đầu lên cổ chúng ta, không làm chút gì đó thì sẽ bị ba gia tộc còn lại cười nhạo.
- Ngươi biết tình hình cụ thể của Thành Huyền Vũ sao?
Đại trưởng lão Sát Huyết lạnh giọng hỏi.
Gia Áo sửng sốt một chút, cau mày khó hiểu:
- Có ý gì?
- Man Thú Hoang Cổ nâng Thành Huyền Vũ là cấp 8 đó.
Trong ánh mắt của Đại trưởng lão Sát Huyết lộ vẻ kiêng kỵ.
Lão ngước mắt nhìn về phía Gia Áo, trầm giọng hỏi:
- Người có thể điều khiển Man Thú Hoang Cổ cấp 8, thực lực sẽ thấp sao?
- Man Thú Hoang Cổ cấp 8!
Gia Áo trợn tròn mắt, trong lòng chấn động, bị hù dọa.
Đại trưởng lão Sát Huyết nói một trận, thành khẩn nói:
- Gia Áo, chỉ dựa vào điểm này, thành Huyền Vũ đã không phải là nơi mà chúng ta có thể trêu chọc.
Gia Áo ngồi tại chỗ suy nghĩ xuất thần.
- Vì gia tộc, nhịn một chút đi!
Đại trưởng lão Sát Huyết đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Gia Áo, vỗ bả vai của hắn, sau đó rời khỏi.
Gia Áo dần dần hoàn hồn, sắc mặt biến đổi mấy lần.
- Ai dà...
Cuối cùng hắn chỉ biết thở dài, cũng đứng dậy rời khỏi phòng nghị sự.
Trong phòng dưỡng thương của Gia Văn.
Tạp San và con trai, trong tay còn bưng một chén máu của hung thú cấp 6, dùng để dưỡng thương cho Gia Văn.
Cô cầm bát trong đi tới phía trước, ôn nhu nói:
- Con trai, mau uống chén máu này đi, có vậy vết thương mới nhanh khỏi hơn.
- Ừng ực...
Gia Văn mở miệng, một hơi uống cạn bát máu thú.
Một lát sau, từ trong thân thể hắn bắt đầu phát nhiệt ra ngoài, tốc độ chuyển biến tốt của thương thế đang tăng nhanh.
- Khụ khụ, mẹ, ta thấy thoải mái hơn rồi.
Gia Văn ho khan vài tiếng, sắc mặt của hắn tái nhợt đã có chút huyết sắc.
Uống máu của hung thú cấp 6, hắn đã có thể nói chuyện bình thường, chỉ là thân thể vẫn còn suy yếu, nội thương vẫn chưa khỏi hẳn.
- Sao cha ngươi vẫn chưa trở về?
Tạp San buông bát xuống, sắc mặt rất khó coi.
- Cha, đã biết kẻ đánh ta là ai chưa?
Trên mặt Gia Văn hiện ra vẻ bực bội.
Lúc này, hắn cảm thấy đau nhức toàn thân, bộ phận bị gãy xương ở ngực vẫn chưa liền lại.
- Chuyện này phải hỏi cha ngươi, hắn đã sắp xếp người đi điều tra.
Viền mắt của Tạp San phiếm hồng nói.
Cô thâm độc nói:
- Mấy ả nữ nhân kia, ta nhất định phải bắt họ biến thành Huyết Nô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận