Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1489: Lòng Cô Rối Loạn



Vào đêm khuya, bên trong hoàng cung của vương quốc Hải Đinh.

Sâu trong hậu điện, ở điện Tàng Thư, ánh nến chập chờn nghiêng trái ngã phải khiến bóng đổ trên tường khẽ đung đưa theo.

- A ha~

Nguyệt Thấm Di ngồi dựa lưng vào ghế gỗ, cô cầm sách trên tay rồi ngáp một cái.

Nguyệt Thấm Di nghiêng đầu nhìn về phía cửa điện đóng chặt, đáy mắt thoáng qua một tia mất mát, tối nay Mục Lương cũng sẽ không đến sao?

Nguyệt Thấm Di thầm than một tiếng, nhìn ngọn nến đang cháy dở, ép buộc bản thân tập trung vào quyển sách trên tay.

Loạt soạt ~

Cô lật từng trang sách và chăm chú đọc mỗi một chữ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngọn nến nhanh chóng cháy hết, khi ngọn lửa biến mất thì Nguyệt Thấm Di mới hồi phục tinh thần trở lại.

Nguyệt Thấm Di thở ra một hơi, đứng lên nói:

- Ta nên mang theo Đá Phát Sáng.

Lần này, tới điện Tàng Thư nàng quên mang Đá Phát Sáng, sau khi trời tối thì chỉ tìm được một cây ngọn nến ở trong góc, nàng cảm thấy quá phiền phức khi phải quay về cầm Đá Phát Sáng, thế là dứt khoát sử dụng ngọn nến để đọc sách.

- Tốt hơn là nên trở về một chuyến.

Nguyệt Thấm Di đặt quyển sách trên tay xuống sau đó xoay người rời khỏi điện Tàng Thư.

Cô vừa rời đi không lâu thì cửa điện Tàng Thư lại bị đẩy ra.

Mục Lương hiện thân, ngửi được mùi nến còn tàn lưu trong không khí, anh lập tức nhận ra vừa có người rời khỏi đây không lâu.

- Tới chậm rồi sao?

Anh vung tay lên, nguyên tố ánh sáng trong không khí hội tụ vào một chỗ, chiếu sáng hơn phân nửa điện Tàng Thư.

Mục Lương cầm cuốn sách trên ghế lên rồi đọc lại từ đầu.

Sau khi ăn tối ở cung điện, anh đến phòng làm việc bận rộn vài giờ, chuẩn bị may một bộ quần áo cho Nguyệt Thấm Lan, còn vẽ một bản thiết kế bộ giáp mới cho Mễ Á và Hải yêu Duy Lợi Á.

Loạt soạt ~~~

Tốc độ lật sách của Mục Lương rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đọc xong một quyển sách.

Bên ngoài, cách điện Tàng Thư không xa, Nguyệt Thấm Di tìm được Đá Phát Sáng rồi quay trở lại, trước khi đi tới gần cửa điện thì cô đã nhìn thấy ánh sáng chiếu qua cửa sổ.

- Có người!!

Nguyệt Thấm Di chấn động tinh thần.

Ánh mắt của cô lấp lóe, tim đập nhanh hơn, người đang ở trong điện Tàng Thư là Mục Lương sao?

Nguyệt Thấm Di đi lên trước, trong lòng mang theo một chút chờ mong và thận trọng, nàng đẩy mạnh cửa điện Tàng Thư.

Cót két ~

Cửa điện bị đẩy ra, Mục Lương đang xem sách quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Thấm Di.

- Chào buổi tối.

Mục Lương lên tiếng chào hỏi với nụ cười trên môi.

- Chào buổi tối!!

Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Di hiện lên vẻ vui mừng, cô trở tay đóng cửa điện lại.

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu:

- Ngươi vừa mới tới sao?

- Không phải, nến tắt cho nên ta ra ngoài lấy Đá Phát Sáng.

Nguyệt Thấm Di xoè tay ra để Mục Lương nhìn viên Đá Phát Sáng lớn chừng một nắm tay.

Mục Lương nhận biết Đá Phát Sáng, lúc nhóm của Ngôn Băng và Hổ Tây đi thi hành nhiệm vụ thì đã vơ vét rất nhiều Đá Phát Sáng trong đại bản doanh của tổ chức Kim.

Đá Phát Sáng chính là một loại đá có thể phát ra ánh sáng, nó tương tự loại khoáng thạch ở dưới lòng đất thành Sơn, nhưng ngoại trừ phát sáng thì nó chẳng khác gì một cục đá bình thường.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Ánh sáng của Đá Phát Sáng quá yếu, dùng nó để đọc sách không tốt cho mắt đâu.

Ánh sáng của Đá Phát Sáng rất yếu, chỉ có thể chiếu sáng khu vực xung quanh chừng hai, ba mét, cũng chỉ mạnh hơn ánh nến một chút.

Nguyệt Thấm Di nhún vai, nói không chút để ý:

- Cung điện chỉ có Đá Phát Sáng, mà ta lại không biết sử dụng ma pháp hệ ánh sáng.

Mục Lương cười khẽ một tiếng rồi nói với giọng rõ ràng:

- Tối mai chắc ta vẫn còn tới đây, đến lúc đó ta sẽ mang Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cho ngươi, hoặc ngươi có thể đến Phố Buôn Bán lấy vài con.

Nguyệt Thấm Di trả lời không chút do dự:

- Không, tối mai ngươi mang đến đây đi.

Cô vừa nói xong thì lập tức hối hận, cảm thấy giọng điệu và ý tứ của mình giống như đang ngóng trông Mục Lương tới đây.

- Như vậy cũng được.

Mục Lương hơi nhướng mày, nhưng không nói thêm gì.

Nguyệt Thấm Di lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, gương mặt xinh đẹp của cô hơi ửng đỏ, vội nói sang chuyện khác:

- Mục Lương, ngươi đã đọc xong cuốn sách trên tay chưa?

Mục Lương gật đầu đáp:

- Rồi, nội dung viết về chuyện phong lưu của các đời vua trước ở vương quốc Hải Đinh, ngươi muốn nghe không?

- Cám ơn, không cần đâu.....

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Di nhảy lên.

Cô rất muốn bắt được người viết cuốn sách này sau đó đánh hắn ta một trận, tại sao hắn ta lại muốn ghi chép những chuyện này và tại sao lại đặt nó ở điện Tàng Thư?

- Tốt thôi.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, hắn đặt quyển sách trên tay xuống.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Di híp lại, hừ dỗi một tiếng:

- Tại sao ta lại cảm thấy ngươi giống như rất tiếc nuối.

- Không có, ngươi nhìn lầm rồi.

Mục Lương nghiêm nghị lắc đầu.

- Tốt nhất là vậy.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Di hơi vểnh lên.

Mục Lương mỉm cười, anh cầm lấy một quyển sách khác rồi tiếp tục lật xem.

Nguyệt Thấm Di thất thần nhìn mặt nghiêng của Mục Lương, đêm nay cô có thể nhẹ nhàng một chút rồi, giống như đi nghe kể chuyện, chỉ cần ngồi chờ Mục Lương tóm tắt lại nội dung trong sách là được rồi.

Mục Lương đột nhiên quay đầu lại, hỏi:

- Lại nói, ta giúp ngươi tóm tắt nội dung sách, vậy ngươi có cái gì để hồi báo ta không?

- Không có gì hồi báo, chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Nguyệt Thấm Di quỷ thần xui khiến mà tiếp lời.

Câu nói này do em gái cô nhắc tới khi cả hai ngủ cùng nhau ở thành Huyền Vũ.

Mục Lương cũng sửng sốt một chút, anh vốn dĩ chỉ nói đùa một chút, không ngờ Nguyệt Thấm Di sẽ trả lời như vậy.

- Cái này không phải là không được.

Trong mắt của anh lóe lên ý cười.

- A?

Nguyệt Thấm Di ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Mục Lương.

Cô cau mày lại, hỏi với giọng điệu khó hiểu:

- Ngươi nói thật sao?

- Ha ha ha, ngươi đang nghĩ đi đâu vậy, đương nhiên là ta nói giỡn.

Mục Lương không khỏi bật cười, nếu tiếp tục nói nữa, sợ là con cái cũng có.

Nguyệt Thấm Di nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có chút thất vọng, đây là có chuyện gì vậy?

Mục Lương không nói đùa nữa, cầm sách lên tiếp tục lật xem.

Bầu không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh, Mục Lương chuyên tâm đọc sách, cứ cách vài phút lại tóm tắt ngắn gọn nội dung trong sách.

Nguyệt Thấm Di nghe tai này ra tai kia, không thể đọc nổi một chữ trong cuốn sách trên tay.

Hiện tại tâm trạng của cô rất phức tạp, vừa hy vọng Mục Lương đến vừa hi vọng anh ấy không đến.

Anh ấy không đến, lòng cô rối loạn, đọc sách không vô.

Anh ấy ở đây, trái tim nàng lại không thể bình tĩnh, cũng đọc sách không vô.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương nghi ngờ hỏi.

- Không có việc gì, ngươi tiếp tục đi.

Nguyệt Thấm Di lấy lại tinh thần, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

- Tốt thôi.

Mục Lương cũng không hỏi nhiều, tiếp tục đọc sách.

Sau một lúc, anh quay đầu hỏi:

- Đúng rồi, ta dự định mua một miếng đất bên ngoài thành Tát Luận, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bán cho ta sao?

- Ngươi muốn mua đất để làm gì?

Nguyệt Thấm Di kinh ngạc hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận