Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1713: Cơ Thể Của Phi Nhi Đang Hấp Thu Nọc Độc, Thực Lực Cũng Bắt Đầu Gia Tăng



Mục Lương dịu dàng dặn dò:

- Ngươi uống thử một chút trước đi, nếu như cơ thể không có vấn đề gì thì lại uống nhiều hơn.

- Được.

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Cô nhẹ nhàng mở nắp bình ra, một mùi gay mũi lập tức lan tràn ra khắp Phòng Nghiên Cứu.

Y Xà vội vàng che mũi lùi lại, chỉ mới ngửi một chút thôi mà cô đã sắp bất tỉnh rồi, nếu còn tiếp tục ngửi thì sợ sẽ trúng độc bỏ mình.

Trên mặt cô tràn đầy sự sợ hãi, uống hết nọc độc khủng bố như vậy thật sự không sợ lủng ruột, nát bụng sao?

Y Xà lại nhìn về phía Mục Lương, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hình như rất có chắc chắn về việc này.

Cô không biết Mục Lương có Nước Suối Sinh Mệnh, dù cho Vưu Phi Nhi có chết đi thì Nước Suối Sinh Mệnh vẫn có thể cứu sống cô ấy, cho nên anh mới có thể bình tĩnh như vậy.

Vưu Phi Nhi hít sâu mấy hơi, trên mặt lộ vẻ say mê.

Cô lén nhìn Mục Lương, tiếp đó uống một hớp nhỏ nọc độc màu đen, chậm rãi nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ nọc độc trượt xuống cổ họng, đi vào thực quản, tiếp đó chảy sâu vào trong cơ thể.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Mục Lương quan tâm hỏi.

- Mùi khá tanh, nhưng lại giống như uống rượu, có chút choáng váng.

Vưu Phi Nhi nói với giọng mềm mại.

Cơ thể cô chao đảo, giống như người say rượu đứng không vững.

Mục Lương vội vàng vươn tay đỡ nàng, cẩn thận quan sát sự biến hóa trên người cô gái tóc vàng.

- Thật sự không có chuyện gì sao?

Y Xà khẩn trương hỏi.

- Không sao đâu, ta còn có thể uống thêm một ngụm nữa.

Vưu Phi Nhi nói rồi ngẩng đầu uống thêm một hớp nọc rắn, sau đó mới đóng nắp bình lại.

Cô hiểu rõ cực hạn của bản thân, hiện tại cô chỉ có thể uống hai ngụm, uống quá nhiều sẽ phản tác dụng.

Mí mắt của Y Xà co giật, suýt chút nữa thét lên, khuôn mặt của Vưu Phi Nhi đã biến thành màu đen rồi!

………….

Cổ họng của Y Xà trượt lên xuống, nhìn toàn bộ thân thể của Vưu Phi Nhi biến thành màu đen, cô không nhịn được run rẩy, hỏi với giọng cứng đờ:

- Đại nhân, cô ấy như vậy thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?

Mục Lương nhìn chằm chằm vào Vưu Phi Nhi, thuận miệng đáp:

- Chắc là vậy.

Lúc này, cơ thể của cô gái tóc vàng đã bắt đầu co giật, đôi mắt nhắm nghiền run rẩy không kiểm soát được, hàng mi dài và cong cũng run lên, trông giống như bị mắc hội chứng Parkinson.

Anh vẫn luôn chú ý tới tình huống của cô gái tóc vàng từng giây, bắt đầu rót nguyên tố sinh mệnh vào cơ thể cô, trợ giúp nàng tiêu hoá độc rắn trong người.

Y Xà vô ý thức ngừng thở, khẩn trương nhìn cô gái tóc vàng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cơ thể của Vưu Phi Nhi đã ngừng run rẩy nhưng nước da vẫn còn đen như mực.

Mục Lương bế cô gái tóc vàng lên giường, để cô ấy nằm xuống và nghỉ ngơi.

- Chắc là ổn định rồi?

Anh nhẹ giọng lẩm bẩm và rót thêm nguyên tố Sinh Mệnh vào cơ thể Vưu Phi Nhi.

Hô hấp của cô trở nên kéo dài suy yếu, nhưng may mắn là trái tim vẫn còn đập.

- Cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?

Y Xà quan tâm hỏi.

Mục Lương bình thản trả lời:

- Chắc là vậy, kế tiếp chúng ta sẽ xem cô ấy có thể tỉnh lại hay không?

- Ra là thế.....

Đôi môi hồng của Y Xà khẽ nhếch, cô vươn tay muốn chạm vào tay cô gái tóc vàng, muốn xem thân nhiệt của đối phương có còn bình thường không?

Mục Lương lườm nàng một cái, nói:

- Nếu như ngươi không muốn trúng độc mà chết thì tốt nhất là đừng chạm vào cô ấy.

Thân thể của Y Xà cứng đờ, cô hoảng sợ nhanh chóng rụt tay lại, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

Vưu Phi Nhi là bách độc bất xâm, nhưng cô không phải.

Mục Lương nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu dặn dò:

- Ta còn có chuyện phải làm, ngươi ở lại đây chăm sóc cô ấy, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cho ta biết.

- Vâng.

Y Xà vội vàng cung kính gật đầu.

- Nhớ kỹ, không được chạm vào cô ấy.

Trước khi đi thì Mục Lương lại căn dặn lần nữa.

- Vâng, ta nhớ rõ.

Y Xà cung kính hành lễ.

Mục Lương rời đi, để lại nàng ở trong phòng nghỉ nhìn Vưu Phi Nhi hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, trong lòng vẫn không yên.

Mặc dù chỉ vừa mới gia nhập vào thành Huyền Vũ hơn một tháng nhưng cô đã có quan hệ rất tốt với Vưu Phi Nhi, hai người giống như chị em vậy.

- Ngươi nhất định phải tỉnh lại đó, chúng ta còn có nhiều nghiên cứu còn chưa hoàn thành đâu.

Y Xà thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy sự lo nghĩ.

Cô kéo ghế ngồi xuống, đuôi rắn cuộn lại bên chân ghế, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào khuôn mặt và ngực của Vưu Phi Nhi, lưu ý hô hấp và nhịp tim của đối phương.

Thời gian trôi qua, một giờ... hai giờ.... bốn giờ.

Hai mắt của Y Xà dần dần rũ xuống, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau

- Ta không thể ngủ.

Cô miễn cưỡng xốc lên tinh thần.

Cô nảy sinh ác độc, vươn tay nhéo phần thịt mềm bên hông, đau đớn xua tan phần lớn cơn buồn ngủ, khiến bản thân mình tỉnh táo hơn một chút.

Vưu Phi Nhi vẫn còn nhắm mắt, tư thế vẫn giống như mấy giờ trước.

- Tại sao vẫn còn chưa tỉnh nữa?

Y Xà hít sâu một hơi, buông đuôi rắn đứng lên.

Cô đi vòng qua phía bên kia giường lớn và tiếp tục quan sát cô gái cột tóc hai chùm, sau khi xác nhận đối phương vẫn còn có hô hấp thì mới yên tâm một chút.

- Được rồi, có vẻ hô hấp đã ổn định hơn.

Cô nhận thấy điều gì đó khác lạ.

Y Xà tiếp tục nhìn chằm chằm Vưu Phi Nhi, phát hiện màu da của cô ấy dần dần nhạt đi, cùng lúc đó, khí thế của cô gái tóc vàng đang thong thả gia tăng.

- Đây là..... Muốn đột phá?

Đôi mắt đẹp của nàng trừng lớn.

Y Xà lấy lại tinh thần, lo lắng nói:

- Không được rồi, ta phải lập tức thông báo cho thành chủ đại nhân!

Cô xoay người muốn rời đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì chợt thấy cái bóng dưới chân mình nhúc nhích, sau đó người mà cô muốn tìm xuất hiện ở ngay trước mắt.

Đôi môi hồng của Y Xà mở lớn, cô hơi hoảng sợ khi nhìn thấy Mục Lương đột nhiên xuất hiện.

Mục Lương bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cất bước đi tới bên giường quan sát Vưu Phi Nhi.

Sau khi hướng dẫn Hồ Tiên cách làm cải bông xanh xào thịt thì anh đi đến thư phòng để xử lý công việc, không bao lâu thì phát giác được sự biến hóa của Vưu Phi Nhi cho nên lập tức chạy tới.

Lúc này Y Xà cũng đã lấy lại tinh thần, cô quan tâm hỏi:

- Đại nhân, cô ấy không sao chứ?

- Cơ thể của Phi Nhi đang hấp thu nọc độc, thực lực cũng bắt đầu gia tăng, điều này nghĩa là cô ấy đang có chuyển biến tốt đẹp.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

- Vậy là tốt rồi.

Y Xà nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ở đây có ta rồi.

Mục Lương bình thản nói.

Y Xà lắc đầu từ chối:

- Không cần đâu, ta muốn ở cùng nàng ấy thêm một lúc nữa.

Mục Lương cũng không kiên trì, chỉ yên lặng chờ đợi.

Nửa giờ sau, màu da của Vưu Phi Nhi đã biến thành màu xám đậm, hiện giờ cảnh giới của cô cũng đã đạt đến cấp 6 đỉnh phong.

Cộp cộp cộp ~

Lúc này, Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt đến.

- Mục Lương, Vưu Phi Nhi thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

- Cơ thể của cô ấy đang khôi phục, không sao đâu.

Mục Lương ôn hòa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận