Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 731: Chúng Ta Biết Lỗi Rồi, Tha Cho Chúng Ta Đi

Mọi người xuất hiện làm cho tinh thần của ba người Âu Hòa đều căng thẳng, sắc mặt nghiêm túc lại không tốt.

Mục Lương ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba người.

Anh một câu đều không nói, lại làm cho ba người đều đổ mồ hôi lạnh sau lưng, không khỏi sinh ra sợ hãi.

…………

- Ba vị đã chuẩn bị tinh thạch hung thú rồi chứ?

Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh.

- Chuẩn...... Chuẩn bị xong rồi.

Du An lắp bắp trả lời.

Hắn là người có thực lực thấp nhất ở đây, không cách nào kiên cường lên được.

- Ngươi là ai?

Âu Hòa hỏi với giọng điệu bất thiện.

Hi Bối Kỳ nâng cằm, kiêu ngạo nói:

- Vị này là thành chủ đại nhân của chúng ta.

Thành chủ trẻ như vậy!

Bản Cơ Thản co rụt tròng mắt, lén nhìn Mục Lương vài lần.

Hắn hoài nghi anh là lão quái trăm tuổi, chỉ là dùng phương pháp đặc thù để lưu giữ thanh xuân mà thôi.

- Năm ngàn khối sơ cấp trung đẳng hung thú có thể giảm một năm giam giữ, cái này chắc các ngươi đã biết rồi đúng không?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Biết.

Khóe mắt của Bản Cơ Thản nhảy lên, chuyện này Mục Lương đã ghi ở trong thư.

Anh nhấc mi mắt lên, lạnh nhạt hỏi:

- Thế các ngươi muốn giảm bao nhiêu năm cho bọn họ?

- Cái này đừng nóng vội, hãy để ta gặp đại nhân Cam Na trước.

Bản Cơ Thản nghiêm túc nói.

Âu Hòa gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy, để ta gặp cha mẹ trước.

- Được thôi, chuyện này rất đơn giản.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

- Đi theo ta.

Anh đứng lên đi ra ngoài.

Ba người Âu Hòa vội vàng đứng lên đi theo.

Khi mọi người bước ra cung điện, Mục Lương chợt dừng lại.

- Các ngươi cũng muốn đi sao?

Anh nhìn về phía nhóm Hi Bối Kỳ, Nguyệt Phi Nhan.

- Đúng vậy.

Hi Bối Kỳ vội vàng gật đầu.

Đại An Ti cũng gật đầu nói:

- Ta vẫn chưa nhìn thấy Ngục Giam bao giờ.

Thành Huyền Vũ không nhỏ, còn có rất nhiều nơi cô chưa đặt chân đến, Ngục Giam chính là một trong số đó.

- Vậy thì đi thôi.

Mục Lương suy nghĩ một chút, thi triển năng lực ‘Khống Chế Trọng Lực’, bao phủ toàn bộ người có mặt ở quảng trường.

Trong tiếng thốt đầy kinh ngạc của ba người Âu Hòa, mọi người bay lên không trung.

Vì không bại lộ vị trí của Ngục Giam, Mục Lương thi triển năng lực bịt lại mắt của ba người Âu Hòa.

- Đây là ý gì?

Du An lo lắng kêu to.

Mục Lương vung tay lên, vài sợi tơ nhện bay ra bịt miệng của ba người.

Đại An Ti chớp đôi mắt màu xanh băng, trong lòng kinh ngạc và thán phục Mục Lương có quá nhiều năng lực, hơn nữa mỗi một cái đều rất thực dụng.

Chưa đến một phút thì nhiệt độ xung quanh đã nhanh chóng giảm xuống, thời tiết trở nên rét lạnh.

- Lạnh quá.

Đại An Ti rùng mình.

- Đến rồi.

Mục Lương vung tay lên, đám người rơi xuống, hai chân chạm lên mặt băng.

Anh hơi nhúc nhích ý niệm, tơ nhện trên ba người Âu Hòa lập tức phân giải.

Trước mặt chính là cửa vào Ngục Giam.

Hộ vệ canh gác phát hiện nhóm Mục Lương tiến đến, vội vàng thông tri A Đát Trúc đi ra nghênh đón.

Ầm ầm......

Cánh cửa nặng nề được mở, hơi ấm khuếch tán ra ngoài, lại bị làm lạnh trong nháy mắt.

- Thành chủ đại nhân.

A Đát Trúc cung kính hành lễ.

- Đi vào trong đi.

Mục Lương gật đầu ra hiệu, cất bước đi vào chính sảnh Ngục Giam.

Ba người Du An ba sắp bị đông thành băng, vừa thấy cửa chính mở ra thì lập tức chạy vào bên trong.

- Thành chủ đại nhân!

Các cảnh ngục nhao nhao cung kính hành lễ.

- Đến khu nhà lao.

Mục Lương tiếp tục bước tới trước.

- Vâng.

A Đát Trúc liếc nhìn ba người Bản Cơ Thản, sau đó vội vàng đi trước dẫn đường.

Ầm ầm!!

Cánh cửa dẫn đến nhà lao được mở ra, A Đát Trúc đi trước, mọi người đi theo sau.

Khi nhóm của Mục Lương tiến vào khu nhà lao, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng lập tức phát ra ánh sáng, chiếu sáng không gian dưới đất.

Các đạo tặc trong phòng giam quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau khi thấy Mục Lương và những người khác, bọn họ bắt đầu khóc lóc kêu la.

- Thả chúng ta ra ngoài đi, các ngươi không thể giam giữ chúng ta như vậy!

- Chúng ta biết lỗi rồi, tha cho chúng ta đi!

-.....

Trong tiếng cầu xin còn nương theo vài câu giận mắng.

- Xem ra vẫn còn sức lực để la to.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc trắng, bình tĩnh phân phó:

- Bắt đầu từ ngày mai, lượng công việc lao động cải tạo tăng lên gấp đôi.

- Vâng.

A Đát Trúc nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ ở trong lòng.

- Không, các ngươi không thể đối xử với chúng ta như vậy!

Nhóm đạo tặc nghe vậy lập tức biến sắc, bắt đầu van xin lạy lục.

Tên đạo tặc vừa rồi còn mạnh miệng bị đồng bọn trừng mắt, bầu không khí xảy ra biến hóa vi diệu.

Hiện tại lượng công tác đã đủ khiến bọn họ mệt chết rồi, nếu bây giờ lại tăng lên gấp đôi, bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu nổi.

Sắc mặt của ba người Bản Cơ Thản biến đổi, bầu không khí ở nơi này khiến bọn họ cảm thấy rất áp lực.

Ba người nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc ở trong phòng giam, lúc này từng người xanh xao vàng vọt, giống như đã trải qua sự giày vò cực lớn.

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Bây giờ lao động cải tạo gồm có những cái gì?

- Chủ yếu vẫn là đào quặng.

A Đát Trúc đáp lại một câu.

Trong khi tán gẫu, cả nhóm đã đi đến cuối nhà lao, nơi này nhốt bọn người Cuồng Phong Tử và Hoa La.

- Cuối cùng cũng đến!

Hoa La mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng đi tới cửa nhà lao, mừng rỡ nhìn Âu Hòa.

- Em trai!

Du Tương cũng bị giật mình tỉnh giấc, sau khi nhìn thấy Du An thì tinh thần lập tức trở nên kích động.

- Bản Cơ Thản, ngươi đến rồi sao?

Trong một góc tối phòng giam, giọng nói run rẩy của Cam Na truyền tới, cô ta bị nhốt ở đây sắp điên rồi, mỗi ngày đều mong ngóng thuộc hạ đến.

- Đại nhân, ta ở đây.

Bản Cơ Thản vội vàng tiến lên.

Cam Na lảo đảo đứng dậy, hai tay nắm chặt song sắt, kích động nói:

- Tới là tốt rồi, mau chuộc ta ra ngoài!

- Hình như người này sắp điên rồi.

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng thầm thì một câu.

Nguyệt Phi Nhan quay đầu nhìn về phía A Đát Trúc, kinh ngạc hỏi:

- Ta rất tò mò ngươi đã làm gì cô ta?

- Cô ta vẫn luôn kêu la, cho nên ta bảo Linh thú giữ ngục chơi với cô ta mỗi ngày.

A Đát Trúc thuận miệng giải thích.

Linh thú giữ ngục chính là Băng Minh Xà, điều này cũng là nguyên nhân khiến Cam Na điên nhanh hơn.

Bên ngoài Ngục Giam là băng thiên tuyết địa, cho dù là cô ta thì cũng sẽ cảm thấy lạnh thấu xương, thực lực suy yếu rất nhiều.

Đối mặt Băng Minh Xà cấp 7, không chết không tàn phế đã là nó hạ miệng lưu tình.

- Phương pháp này không tồi.

Mục Lương tán đồng gật đầu.

Hoa La vươn tay ra ngoài song sắt, thúc giục:

- Hòa Nhi, mau đưa ta ra ngoài!

- Cha, mẹ!

Âu Hòa trợn tròn mắt, hắn muốn xông lên trước nhưng lại bị ánh mắt của Mục Lương chấn nhiếp.

- Nói đi, các ngươi muốn giảm bao nhiêu năm?

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Ta mang theo hai vạn khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng!

Âu Hòa nghiến răng nghiến lợi đáp.

Đây là tinh thạch hắn gom góp trong thời gian ngắn, vì thế mà còn bán đổ bán tháo rất nhiều Linh khí và tài liệu hung thú.

Trong đó có một bộ phận rất lớn là tàng vật của cha mẹ hắn.

Cuồng Phong Tử và Hoa La trở thành đạo tặc đã gần ba mươi năm, tàng vật là những gì bọn họ dành dụm được trong mấy năm nay.

- Hai vạn khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng!

Mục Lương nhướng mày, có chút bất ngờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận