Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1199: Khúc Quân Hành Thành Huyền Vũ



- Oa, nhà ở nơi này thật chỉnh tề, mặt đất cũng cực kỳ sạch sẽ, so với vương cung của chúng ta bên kia còn sạch sẽ hơn.

Bạch Sương vừa đi vừa tán thưởng.

Diêu Nhi tò mò hỏi:

- Vương cung rất bẩn sao?

Bạch Sương lắc đầu, ôn nhu nói:

- Thật ra là không, có điều không được sạch sẽ như nơi này.

- Vương cung có giống cung điện của chúng ta không?

Diêu Nhi hiếu kỳ như một đứa trẻ.

Bạch Sương nhỏ giọng nói:

- Cũng không có... Không có đẹp cung điện, nhưng to hơn cung điện, kiến trúc cũng nhiều hơn.

- Hoá ra là như vậy.

Diêu Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp.

Bạch Sương nói sang chuyện khác, ngón tay cô chỉ về hướng quảng trường:

- Nơi này nhiều người quá, nơi đó dùng để làm gì vậy?

- Đó là Siêu Thị, bên trong có thể mua được đồ dùng hàng ngày và các loại thực vật.

Diêu Nhi giải thích.

- Có thể đi xem một chút không?

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên, cô cảm thấy rất hứng thú với Siêu Thị.

- Có thể.

Diêu Nhi lên tiếng.

- Vậy đi nhanh đi.

Bạch Sương kích động đi tới Siêu Thị. Cô còn chưa đi vào, đã bị không khí náo nhiệt cuốn đi, cái gì cũng tò mò nhìn.

- Ah, nơi này cũng bán bánh bích quy nhỏ.

Đôi mắt đẹp của cô sáng lên, cô vừa nhìn thấy nó ở quầy bánh cách đó không xa. Cô gái tóc tím đi lên phía trước, không nói hai lời mua luôn một cân bánh bích quy nhỏ.

- Thơm quá.

Bạch Sương nhón lên một miếng bánh bích quy nhét vào miệng.

Chỉ là vừa nhai một cô đã hoang mang rồi, tại sao hương vị không giống với bánh cô vừa ăn?

Diêu Nhi nhỏ giọng nói:

- Tuy rằng đều là bánh bích quy, nhưng bánh bích quy trong cung điện ăn ngon hơn.

- Như vậy sao...?

Bạch Sương nghĩ nghĩ một chút, sau đó cô lập tức hiểu được, bánh bích quy cô ăn hồi sáng chắc là chỉ trong cung điện mới có.

Diêu Nhi ngây thơ nói:

- Nếu bánh bích quy trong cung điện mà mang tới Siêu Thị bán, vậy một cân sẽ có giá năm trăm đồng Huyền Vũ.

Bạch Sương nhếch miệng, cô cảm thấy bánh bích quy trong miệng mình càng thêm tẻ nhạt, vô vị.

Cô dạo qua một vòng trong Siêu Thị, tính toán mua một ít đồ ăn, nhưng nhớ tới những lời tiểu hầu gái vừa nói, cuối cùng lại bỏ đi ý định trong đầu.

Hai người rời khỏi Siêu Thị Huyền Vũ, đi dọc theo quảng trường tiến về phía trước đi.

Bạch Sương sợ hãi than nói:

- Quá nhiều người, nhiều người như vậy tại sao ngã tư đường vẫn duy trì được sự sạch sẽ?

Diêu Nhi trong trẻo nói:

- Tất cả mọi người rất tự giác, sẽ bỏ rác rưởi vào thùng rác, còn có công nhân bảo vệ môi trường, phụ trách quét dọn rác rưởi ở ngã tư đường.

- Thật tốt...

Bạch Sương khẽ nhếch môi.

Cô nhớ tới vương quốc Hải Đinh, ngã tư đường ở đó đều cực kỳ bẩn, chỗ nào cũng thấy rác.

- Bên kia làm sao vậy?

Bạch Sương chỉ về phía trước, đó là bên ngoài khu dân cư.

Diêu Nhi nhẹ giọng nói:

- Nơi đó là trường học.

- Trường học?

Bạch Sương chớp chớp đôi mắt màu tím.

Diêu Nhi ôn nhu giải thích:

- Chính là dạy những đứa nhỏ biết chữ và hiểu biết những nơi trên thế giới.

- Cũng dạy những người bình thường sao?

Bạch Sương kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, chỉ cần muốn biết chữ, đều có thể đi học.

Diêu Nhi gật đầu.

-...

Bạch Sương há to miệng.

Ở vương quốc Hải Đinh, chỉ có con em nhà quý tộc mới được đi học chữ, có rất ít người bình thường được hưởng sự giáo dục tốt như vậy.

- Muốn đi trường học nhìn không?

Diêu Nhi nghiêng đầu hỏi.

- Có thể chứ?

Tinh thần Bạch Sương chấn động, cô cực kỳ tò mò với trường học ở đây.

Diêu Nhi cười khanh khách gật đầu:

- Có thể, chỉ cần không quấy rầy bọn nhỏ học tập, sẽ không có vấn đề.

- Vậy đi nhanh đi.

Bạch Sương kích động nói rồi nhanh chóng chạy đi, Diêu Nhi vội vàng đi theo cô.

Hai người đi tới cửa lớn của trường học, bên tai đã truyền đến âm thanh đọc chữ cực kỳ nghiêm túc.

- Nhân chi sơ, tính bản thiện......

- Dường như có rất nhiều người.

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương mang theo chút tò mò, cô đi tới phòng học gần nhất. Trong phòng học, Mễ Nặc đang đứng trên bục giảng, chuẩn bị dạy bọn nhỏ ca hát.

- Ah, là cô ấy!

Bạch Sương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái tai thỏ sẽ xuất hiện trong trường học. Diêu Nhi mềm nhẹ nói:

- Hiện tại, tiểu thư Mễ Nặc là cô giáo dạy âm nhạc.

- Hình như rất giỏi!

Bạch Sương sợ hãi than.

Diêu Nhi lộ ra vẻ mặt sùng bái nói:

- Tiểu thư Mễ Nặc hát rất hay, khi cô ấy biểu diễn ở Viện Ca Kịch, vé sẽ bị bán hết rất nhanh.

………..

Bạch Sương chớp chớp con mắt màu tím, trong trẻo hỏi:

- Cô ấy có hát hay bằng bộ tộc Hải Yêu không?

- Bộ tộc Hải Yêu?

Diêu Nhi nghiêng đầu, hướng đôi mắt đầy hoang mang nhìn về phía cô gái tóc tím.

- Đúng rồi, ngươi không biết bộ tộc Hải Yêu, xem như ta chưa nói với ngươi!

Bạch Sương giật giật khóe miệng. Cô dời lực chú ý trở lại trong phòng học, Mễ Nặc đang phân phát những trang giấy có ca từ.

Mễ Nặc nghiêm mặt nói:

- Hôm nay, trước tiêc ta sẽ dạy các ngươi về nốt nhạc, sau đó sẽ học tất cả những chữ trong ca từ.

- Vâng. Cô giáo Mễ Nặc!!

Bọn nhỏ lộ ra vẻ mặt chờ mong hô.

Cô gái tai thỏ rung rung hai tai đầy lông nhung, cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi được gọi là cô giáo. Mễ Nặc xoay người, dùng bút than vẽ ra nốt nhạc trên bảng ngọc lưu ly trơn mịn.

Bảng ngọc lưu ly cực kỳ trơn mịn, dấu vết của bút than chỉ cần dùng nước lau qua một chút là biến mất ngay, cho nên có thể sử dụng thay cho bảng đen.

Xẹt xẹt xẹt…

Bút than xẹt qua bảng ngọc lưu ly, vẽ ra tất cả nốt nhạc.

Cô nhớ lại nội dung Mục Lương đã dạy cho mình, bắt đầu giảng bài cho bọn nhỏ.

- Đây là đô, là nốt nhạc đầu tiên các ngươi cần học...

Mễ Nặc cầm một cây gậy nhỏ trong tay, chỉ vào bảng ngọc lưu ly, nghiêm túc dạy.

Bạch Sương thấy cô ấy nghiêm túc như vậy, cô cũng nghiêm túc lắng nghe, lại ngoài ý muốn phát hiện nội dung mà cô gái tai thỏ giảng, cô cũng có thể nghe hiểu. Cô gái tóc tím lại tỏ ra cực kỳ hứng thú, vì vậy cô lập tức ghé tai sát vào cửa sổ và lắng nghe bài học.

Diêu Nhi đứng bên cạnh cô, cũng nghe rất nghiêm túc.

Trong lúc không chú ý, tiết học đã qua được phân nửa, Mễ Nặc cũng dạy xong những nốt nhạc.

- Chúng ta sẽ học bài hát đầu tiên, là thánh ca của thành Huyền Vũ, tên là Khúc Quân Hành Thành Huyền Vũ.

Mễ Nặc ngây thơ nói.

Những đứa nhỏ đang ngồi lại nghiêm túc hơn, chúng đều vểnh tai lắng nghe.

- Ta sẽ hát một lần cho các ngươi nghe, sau đó sẽ dạy các ngươi.

Mễ Nặc nghiêm mặt nói:

- Những ca khúc khác có thể không thuộc, nhưng bài này thì bắt buộc phải thuộc, bởi vì nó đại biểu cho tinh thần của thành Huyền Vũ.

- Vâng…

Bọn nhỏ lớn tiếng đáp lời.

- Khúc Quân Hành Thành Huyền Vũ?

Bạch Sương cảm thấy tò mò, lại tập trung tinh thần nghe.

Mễ Nặc mang đàn ghi-ta ra, sau đó, cô ngồi lên một chiếc ghế cao, nhẹ nhàng gảy dây đàn, đánh lên khúc nhạc dạo.

- Không có những nhạc khí khác đệm theo, nhưng chắc cũng không quá khó nghe…

Mễ Nặc nhỏ giọng nói thầm một câu.

Cô gái tai thỏ đàn một khúc nhạc dạo, bắt đầu cất lời ca.

- Thành Huyền Vũ, ngày mai và tương lai...

Khúc Quân Hành Thành Huyền Vũ có tiết tấu cực kỳ đơn giản, nhưng ca từ và làn điệu lại rất truyền cảm, như vậy mới khiến cho mọi người dễ nhớ dễ thuộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận