Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 810: Mỗi Quyển Sách Một Trăm Qủa Hoa Quả.



Một lát sau, Kim Phượng dừng lại, đưa tay đẩy cửa phòng trước mặt ra.

Cô ta nghiêng người, vô cùng cung kính nói:

- Các hạ, tất cả sách đều đặt trong phòng này.

- Được rồi.

Mục Lương cất bước đi vào phòng, anh ta nhìn thấy trong phòng có hai giá gỗ để chứa đồ.

Chỉ có một giá gỗ đựng sách, nếu chỉ nhìn thoáng qua một chút, có thể đếm được khoảng hai mươi cuốn sách. Mục Lương âm thầm gật đầu, bộ dáng của nơi này giống cùng với lời của Ngải Lỵ Na.

Anh đi lên phía trước, cầm lấy một quyển sách phủ đầy tro bụi, rồi nhẹ nhàng thổi một hơi, đem tro bụi thổi sạch.

Kim Phượng ở một bên nhìn thấy, cô ta chẳng có không có hứng thú gì với mấy quyển sách này. Đúng thật là cô ta có được chúng nhờ một lần giao dịch bói toán.

Mục Lương lật mở cuốn sách ố vàng anh đang cầm trong tay, chợt phát hiện ra trang sách này chỉ dùng để da thú để viết. Những ký tự trên trang sách rất mơ hồ, anh dùng cây bút than của mình lật mở thêm hai trang nữa. Lúc này, anh đã xác định được quyển sách này chính là bản bút ký của một linh khí sư, bởi vì mặt trên của trang sách ghi lại rất nhiều loại tài liệu mãnh thú với phương pháp xử lý tài liệu tương ứng.

Mục Lương cầm trên tay ước lượng một chút, quyển sách làm bằng da thú này rất dày, nhưng lại chỉ có mười trang, cho nên nội dung trên đó rất có hạn. Anh buông cuốn sách làm bằng da thú xuống, sau đó tiếp tục cầm quyển sách thứ hai lật xem.

- Đây là một cuốn sách ghi chép về thời không khác ư?

Mục Lương đẩy nhanh động tác trên tay một chút, tốc độ lật xem cũng trở nên mau hơn. Anh quay người lại, giọng lạnh nhạt mở miệng:

- Các hạ, những cuốn sách này ngươi có giao dịch hay không?

- Chúng ta giao dịch chúng như thế nào?

Kim Phượng chớp chớp con ngươi màu đen hỏi lại.

Mục Lương nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

- Mỗi quyển sách một trăm hoa quả.

- Có thể.

Kim Phượng ngay lập tức đồng ý.

Những thứ này chỉ là sách mà thôi, cô đã sớm lưu lại từ lâu rồi, bây giờ chúng vẫn đang cất giấu trong bảo khố riêng của cô đấy.

Lắc đầu, được một chút lợi nhuận đừng quá phận nhé.

Anh vươn tay, lưu ly ở lòng bàn tay ngưng tụ, hình thành một cái thùng, đem tất cả những cuốn sách trên giá gỗ cất vào thùng.

Kim Phượng nhịn không được đưa mắt nhìn nhiều hơn một chút. Sau khi thấy một màn này, sự hiểu biết của cô ta đối với năng lực của Mục Lương lại thêm một chút thắc mắc mà không tìm được lời giải.

- Về phần hoa quả, khi nào ngươi muốn lấy thì cứ đến chỗ ta lấy.

Mục Lương thản nhiên nói.

- Được.

Kim Phượng liên tục gật đầu.

Hiện tại, cô còn chưa muốn đi lấy hoa quả của mình, lấy nhiều cũng không ăn hết được.

Mục Lương mang theo chiếc thùng bằng lưu ly của mình, cất bước rời khỏi phòng, người phụ nữ tóc vàng vội vàng đi theo. Hai người đi tới ngoài cửa Phủ Thành Chủ.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Kim Phượng, Mục Lương bay lên trời, rời khỏi thành Phượng.

- Haizzzz....

Kim Phượng nhìn theo bóng dáng Mục Lương rời đi, sau đó cô ta lặng lẽ thở phào một hơi, trái tim cô ta đang đập thình thịch cũng dần dần lắng dịu xuống.

- Vì sao ngài ấy không cho ta bói toán thay ngài ấy nhỉ?

Cô ta nhíu mày, vẫn như cũ không hiểu được nguyên do của chuyện này.

Nếu như muốn cô ta bói toán cho, vậy phải cần một thứ từ trên người đối phương, có thể là máu hoặc một phần thân thể trên người họ ví dụ như tóc, máu thịt …

………..

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, đứng trước cổng chính căn cứ trung chuyển.

Thành Phòng Quân gác cổng cẩn thận hỏi:

- Ai đó?

Trên cửa chính căn cứ trung chuyển có hai tòa tháp canh, tiện cho Thành Phòng Quân đứng phòng thủ.

- Mở cửa.

Mục Lương đi lên trước, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng ở cửa ra vào chiếu sáng bóng dáng của anh.

- Là thành chủ đại nhân! Mau mở cửa!

Giọng nói nghiêm túc từ trong tháp canh truyền ra.

Ầm ầm ầm…

Cánh cửa chính nặng nề từ từ mở ra, đây là sự tôn trọng đối với Mục Lương, không thể để thành chủ đi cổng nhỏ.

Sau khi Mục Lương đi vào căn cứ, cổng chính bị đóng lại lần nữa, bên trong và bên ngoài căn cứ trung chuyển hoàn toàn là hai thế giới.

Sự tồn tại của Trà Thụ Tinh Thần khiến cho không khí nơi đây trở nên tươi mát, ở chỗ này có thể sống lâu hơn mấy năm so với bên ngoài.

Cộp cộp cộp...

Mục Lương quay đầu nhìn thấy Thành Phòng Quân cầm nỏ quân dụng đang đi tuần tra.

- Thành chủ đại nhân.

Nhóm Thành Phòng Quân giơ tay chào và cung kính hành lễ.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu, xách theo rương lưu ly đi về phía trung bộ căn cứ trung chuyển.

Anh đã kiến tạo trụ sở tạm thời dưới Trà Thụ Tinh Thần con, cách cục giống như cung điện, sau này đến tuần tra căn cứ trung chuyển còn có thể tiếp tục ở chỗ này.

Mục Lương mới vừa vào cửa thì Vân Hân đã tiến lên, đặt hai tay người, dịu dàng hỏi:

- Đại nhân có muốn uống trà không?

- Được.

Khuôn mặt của Mục Lương trở nên hiền hòa, xách theo rương lưu ly đi vào thư phòng ở Thiên Điện.

Phanh!

Anh vừa ngồi xuống thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Nguyệt Phi Nhan hào hứng chạy vào, hồn nhiên hỏi:

- Mục Lương, ngươi mới vừa đi đâu thế?

Mục Lương ôn hòa đáp:

- Đi đổi vài cuốn sách.

- Sách gì vậy?

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt màu đỏ, tiến đến bên cạnh Mục Lương.

- Ta chưa đọc.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Anh mở rương lưu ly, lấy ra một cuốn sách rồi bắt đầu lật xem.

Cót két...

Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu hầu gái bưng trà nóng đi vào, đặt lên bàn rồi xoay người rời đi.

- Dị văn ghi chép.

Nguyệt Phi Nhan thò đầu qua cùng đọc.

.....

- Người ta đồn rằng, ở phía bên kia Vùng Nước Mặn có một lục địa rộng lớn.

Cô nhẹ giọng đọc nội dung trong sách.

- Một mảnh lục địa khác?

Đôi mắt màu đen của Mục Lương bỗng nhiên sáng lên.

Căn cứ vào sự hiểu biết của anh, Vùng Nước Mặn tương đương với biển của Địa Cầu.

- Ai ai ai, còn có những đại lục khác sao?

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc thốt lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

- Thú vị đấy.

Khóe miệng của anh cong lên, lộ ra vẻ thích thú đối với lục địa khác.

- Phiến đại lục kia trông như thế nào?

Nguyệt Phi Nhan tiếp tục nhìn.

- Hết rồi.

Khóe miệng của Mục Lương co giật.

Trong Dị văn ghi chép, nội dung tờ thứ nhất chỉ có một câu nói như vậy, nội dung kế tiếp đã bị xóa mất, không thể nhận ra được mặt chữ.

Anh lật hai trang tiếp theo, nội dung đã không còn nhắc đến đại lục khác.

Nguyệt Phi Nhan ngẩn người, kinh ngạc hỏi:

- Hết rồi?

- Ừ, chắc do bảo quản không tốt.

Mục Lương lộ ra vẻ tiếc nuối.

- A a, tại sao lại như vậy chứ?

Nguyệt Phi Nhan xụ mặt, lúc này, sự tò mò trong lòng cô ngày càng tăng.

- Ta sẽ ra lệnh thuộc hạ đi thăm dò một chút.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng nói:

- Ngươi có thể hỏi Hổ Tây, cô ấy không phải là thương nhân tình báo dưới mặt đất sao?

Các cô đã biết thân phận của Hổ Tây.

- Ừ, như vậy cũng được.

Mục Lương gật đầu đồng ý.

- Ta đi gọi cô ấy đến.

Nguyệt Phi Nhan xoay người chạy ra ngoài.

Mục Lương cười lắc đầu, tiếp tục xem Dị văn ghi chép.

Nội dung tiếp theo của Dị văn ghi chép có hơn phân nửa đều liên quan đến Vùng Nước Mặn.

- Trong Vùng Nước Mặn có hải thú khổng lồ, chúng còn to hơn cả Man Thú Hoang Cổ, bọn chúng cuộc sống dưới Vùng Nước Mặn mấy ngàn mét, thậm chí là vạn mét.

- Vùng Nước Mặn có hải thú cấp 8, cấp 9 thậm chí cấp 10.....

- Hải thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận