Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3617: Cũng không phải nhất định phải đánh bể khởi nguyên tinh lạp. (2 càng ). (length: 7586)

"Khí tức thật quen thuộc."
Lăng Hương chớp đôi mắt đẹp, những điểm sáng màu vàng bay xuống trên mặt nàng, rất nhanh tiến vào trong cơ thể, chuyển hóa thành sinh mệnh lực.
"Quen thuộc thật."
Linh Vận khẽ mím môi, ngày càng nhiều những điểm sáng vàng rơi lên người nàng, khiến nàng nhớ tới lần được Thế Giới Thụ tẩy rửa trước kia. Không một tiếng động, Linh Nhi đột nhiên xuất hiện phía sau hai người.
Khi cả hai quay đầu nhìn đôi mắt của nữ Tinh Linh, cả hai đồng thời sững sờ.
"Đã lâu không gặp, các bằng hữu của ta."
Linh Nhi cười rạng rỡ như hoa.
Lăng Hương và Linh Vận hoàn hồn, cùng lúc hét lên, bay tới ôm chầm lấy Linh Nhi.
"Ô ô ô, nhớ ngươi muốn chết."
Lăng Hương mắt đỏ hoe, làm nũng nói.
"Ta còn tưởng mình đang mơ chứ, không ngờ lại là ngươi thật."
Linh Vận mừng đến rơi nước mắt, cảm nhận khí tức quen thuộc từ Linh Nhi. Đôi mắt đẹp của Linh Nhi ánh lên vẻ cười, dịu dàng nói: "Cảm động không, ta cố ý quay về để gặp các ngươi đó."
"Cảm động, vô cùng cảm động."
Lăng Hương xuống khỏi người Linh Nhi, quan sát nàng từ đầu đến chân mấy lần. Linh Nhi xoay vòng hai lần, cười giòn tan nói: "Ta không thay đổi gì mà."
"Không phải, ngươi trở nên xinh đẹp hơn, lại tỏa ra khí tức càng mạnh mẽ rồi."
Lăng Hương bĩu môi nói.
Linh Vận ôm lấy cánh tay của nữ Tinh Linh nói: "Đúng đó, đúng đó, ngươi thay đổi nhiều quá, nhưng vẫn là Linh Nhi của ta."
"Ta vẫn là ta thôi mà."
Linh Nhi cười gật đầu.
"Tốt quá, chúng ta mừng cho ngươi."
Lăng Hương gật đầu lia lịa.
Linh Vận nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Linh Nhi, lần này ngươi trở về sẽ ở lại bao lâu?"
Linh Nhi khẽ nói:
"Ơ, chỉ ba ngày thôi à."
Linh Vận hơi bĩu môi.
Lăng Hương trừng mắt nhìn bạn thân, nhắc nhở: "Linh Nhi ở Tiên Giới chắc chắn rất bận, ở lại ba ngày đã là tốt lắm rồi, đừng thế nữa."
Linh Vận vội vàng nói: "Cũng phải, nếu Linh Nhi có việc quan trọng gấp, thì có thể về trước cũng được."
"Gần đây ta không có việc gì, có thể ở lại hết ba ngày."
Linh Nhi cười lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi."
Linh Vận vui vẻ hẳn ra.
Linh Nhi ngồi xuống, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Dạo này các ngươi sống thế nào?"
"Rất chán."
Lăng Hương thở dài một tiếng.
Linh Vận cũng gật đầu đồng ý: "Không có ngươi ở đây, chẳng vui gì cả."
Mắt Linh Nhi lóe lên, đề nghị: "Vậy hay là các ngươi đi Tiên Giới ở một thời gian nhé?"
"Thật hả, có được không?"
Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng rực lên.
Linh Nhi cười gật đầu: "Đương nhiên được."
Linh Vận lại lộ vẻ buồn rầu, lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, để ngươi chạy đi chạy lại cũng mệt lắm, không thể làm lỡ chuyện của ngươi."
"Ngốc, ta ra vào Hạ Giới có khó gì đâu, chỉ là muốn hỏi các ngươi có muốn đi hay không thôi."
Linh Nhi giơ tay lên gõ vào đầu hai người.
Lăng Hương xoa xoa chỗ đầu bị đau, hoạt bát nói: "Nếu mà như vậy, chúng ta tất nhiên là muốn đi rồi."
"Đúng đó, ở đến khi nào ngươi thấy phiền chúng ta thì thôi."
Linh Vận ngây thơ nói.
Linh Nhi cong môi nói: "Vậy thì có lẽ các ngươi không cần phải trở về luôn đâu, ta cũng không thấy phiền các ngươi đâu."
Nàng là Tiên Tôn do Thế Giới Thụ tạo ra, xung quanh ngoại trừ Lăng Hương và Linh Vận ra thì gần như không có ai là bạn bè, còn Nguyệt Thấm Lam thì thuộc về người nhà.
"Vậy không được."
Lăng Hương vội lắc đầu.
"Người nhà của chúng ta đều ở đây mà."
Linh Vận gật đầu lia lịa.
Linh Nhi buồn cười nói: "Ta nói đùa thôi, khi nào muốn về thì ta sẽ đưa các ngươi về."
"Vậy khi nào chúng ta đi Tiên Giới?"
Lăng Hương sốt sắng hỏi.
"Đừng vội, các ngươi không cần nói với người nhà một tiếng sao?"
Linh Nhi chớp đôi mắt màu vàng.
"Cũng phải."
Lăng Hương và Linh Vận nhìn nhau.
"Ta cũng muốn ở lại Nguyên Khởi Tinh mấy ngày."
Linh Nhi nhẹ nhàng mở lời.
"Hì hì, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi."
Linh Vận cười tươi.
Linh Nhi nhớ tới điều gì, lấy ra từ trong không gian hai hộp ngọc đưa cho hai người, nói: "Quà mang về cho các ngươi đó."
"Là cái gì vậy?"
Lăng Hương hiếu kỳ hỏi.
"Bản Nguyên Quả, có thể nâng cao tu vi của các ngươi."
Linh Nhi hờ hững nói. Lăng Hương trợn to mắt, vội xua tay nói: "Không nên, không nên, quý quá."
Linh Vận gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đưa cho chúng ta thì phí lắm."
Linh Nhi mỉm cười nói: "Đây chỉ là Bản Nguyên Quả bình thường thôi, với ta thì đã vô dụng rồi, nhưng với các ngươi thì có thể tăng mấy cảnh giới, so với ta còn hữu dụng hơn."
"Thật sao?"
Vẻ mặt Linh Vận nghi ngờ, lo lắng Linh Nhi nói dối để thuyết phục họ nhận quà.
"Ta xưa nay không nói dối, giống như cha ta vậy."
Linh Nhi ngạo nghễ hất cằm.
"Được rồi, vậy cảm ơn ngươi."
Linh Vận hào hứng nói.
Lăng Hương cũng thích thú không nỡ rời tay khỏi chiếc hộp ngọc, bắt đầu mơ mộng đến hình ảnh mình trở nên mạnh mẽ.
Nghĩ đến điều gì, nàng tò mò hỏi: "Linh Nhi, giờ ngươi ở cảnh giới gì rồi?"
"Tiên Tôn cảnh."
Linh Nhi thành thật nói.
"Tiên Tôn cảnh là cảnh giới gì vậy, chưa nghe thấy bao giờ, chắc chắn là lợi hại lắm."
Linh Vận chớp mắt nói.
"Cũng tạm thôi."
Linh Nhi trả lời qua loa, sợ làm Lăng Hương và Linh Vận mất tự tin.
Lăng Hương hỏi tiếp: "Tiên Tôn cảnh, có thể đánh tan cả Nguyên Khởi Tinh này không?"
Môi hồng của Linh Nhi khẽ giật, nàng nói một cách không chắc chắn: "Có lẽ vậy."
Thực tế, với thực lực hiện tại của nàng, hoàn toàn có thể phá hủy cả Hạ Giới này, đánh tan Nguyên Khởi Tinh thì lại càng dễ dàng như trở bàn tay.
"Thật lợi hại."
Lăng Hương thốt lên đầy thán phục.
"Các ngươi cố gắng tu luyện, sau này cũng có thể đánh tan Nguyên Khởi Tinh đó."
Linh Nhi khuyến khích. Lăng Hương dở khóc dở cười nói: "Cũng đâu nhất thiết phải đánh tan Nguyên Khởi Tinh chứ."
Linh Vận ôm lấy tay Linh Nhi lắc lư, làm nũng nói: "Linh Nhi, ngươi về theo ta gặp phụ thân đi, có ngươi mở lời thì bọn họ mới không cản chúng ta lên Tiên Giới chơi một thời gian."
"Đúng vậy."
Lăng Hương đồng tình nói.
"Được thôi."
Linh Nhi đáp lời.
Khi Tề Nhĩ Nạp thấy Linh Nhi cũng có chút sững sờ, nghe con gái muốn đi Tiên Giới một thời gian thì chỉ do dự một chút rồi đồng ý, cho rằng việc con gái đến Tiên Giới là một cơ duyên.
"Đi đi, ở lại mười năm tám năm rồi về cũng không sao đâu."
Tề Nhĩ Nạp xua tay nói.
"Thật hả, cha đồng ý rồi sao?"
Lăng Hương trợn mắt.
"Sao, con hy vọng cha phản đối không cho con đi à?"
Tề Nhĩ Nạp cười xoa đầu con gái.
Nghe vậy Lăng Hương liền vội lắc đầu, ngây thơ nói: "Con chỉ đi một thời gian thôi, đợi Linh Nhi có rảnh thì con về."
"Đi đi, cha rất yên tâm."
Tề Nhĩ Nạp cười lớn nói.
Hắn không nhìn thấu được Linh Nhi, cũng sẵn lòng tin vào sự mạnh mẽ của Huyền Vũ Đế Quốc, có khả năng tự do qua lại giữa Tiên Giới và Hạ Giới, điều này làm cho hắn rất yên tâm.
"Cha ơi, con sẽ nhớ cha."
Lăng Hương bĩu môi làm nũng.
Tề Nhĩ Nạp chân thành nói: "Con bình an trở về là hơn tất cả, biết không?"
"Biết rồi."
Lăng Hương ngoan ngoãn nói.
"Nhớ đó, đừng có gây phiền phức."
Tề Nhĩ Nạp dặn dò.
"Con biết rồi."
Lăng Hương lần nữa ngoan ngoãn gật đầu.
P/s: Chương 2: Cầu đánh thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận