Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 593: Đôi Cánh Thiên Sứ Tiến Hóa Cấp Chín

Đồng thời cánh hoa trở nên lớn hơn, còn phát ra có hương hoa nhàn nhạt.
Đôi Cánh Thiên Sứ tiến hóa đến cấp 9, bây giờ có tổng cộng chín đóa hoa.
Tám đóa hoa khác cũng lặng yên lớn lên rồi ra cánh mới, càng gần đóa hoa trung tâm cánh càng nhiều.
Mục Lương còn phát hiện, bên trong đóa hoa chính, đã sinh ra hai hạt giống.
- Xem ra không bao lâu nữa, có thể trồng Đôi Cánh Thiên Sứ số lượng lớn.
Con mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, đếm lấy số lượng hạt giống trong đóa hoa chính.
Tất cả có mười tám viên hạt giống, mang ý nghĩa sau khi hạt giống trưởng thành, có thể trồng ra mười tám gốc cây con.
- Thật đẹp a !
Đôi mắt xinh đẹp của Ly Nguyệt đảo một cái, con mắt màu bạc tỏa sáng lấp lánh.
- Đây là Nước Mắt Thiên sứ cấp 9, nhanh thử xem hiệu quả.
Mục Lương đưa tay ra, đầu ngón tay ngưng tụ ra một giọt nước óng ánh, rất giống ngọc lục bảo trong suốt.
Ly Nguyệt nhìn qua Nước Mắt Thiên sứ trên đầu ngón tay của anh, hô hấp vô ý thức thả chậm, tim đập nhanh hơn, thể xác và tinh thần đều vô cùng hồi hộp.
Cô khẽ nhếch lên đôi môi, sau đó đón nhận giọt nước này.
Nước Mắt Thiên sứ vừa vào miệng tan nhanh rồi tiến vào trong cơ thể thiếu nữ, thẩm thấu vào toàn thân, tan vào trong máu.
Ly Nguyệt nhắm mắt lại, lông mi thon dài hơi rung động, cảm nhận biến hóa của thân thể.
Đường chỉ màu đỏ trên má phải của cô gái tóc bạc bắt đầu lấp lóe tia sáng.
Mục Lương nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn sự biến hóa của đường chỉ màu đỏ.
Mấy hơi thở sau, đường chỉ trên mặt cô gái tóc bạc bắt đầu biến mất, lần này là hoàn toàn tan biến.
Bắt đầu từ trên mặt, rồi lại chiếc cổ.
- Anh !
Ly Nguyệt cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, hiệu quả còn tốt hơn mấy lần so với lần trước.
Cô chậm rãi mở mắt ra, tâm trạng lo lắng nhìn về phía Mục Lương.
- Thành công, Hư Quỷ Cảm Nhiễm trên mặt và cổ của ngươi đã biến mất rồi.
Mục Lương đưa tay sờ vào trên má phải của cô gái tóc bạc, làn da trắng nõn mềm mại.

- Có thật không?
Đôi mắt xinh đẹp của Ly Nguyệt trừng lớn, đưa tay sờ vào mặt, trong con ngươi màu bạc bắt đầu ngân ngấn nước mắt.
Cô vui đến phát khóc, nước mắt rơi xuống.

- Nên vui mừng mới đúng, tại sao lại khóc?
Mục Lương nhẹ nhàng vuốt ve mắt của cô, lau đi nước mắt.
Ly Nguyệt cười một tiếng, đẹp đến mức rung động lòng người.
Cô cúi đầu xuống, ánh mắt ngưng lại, hình như nhìn thấy cái gì.
- Mục Lương.
Ly Nguyệt phát ra một âm thanh rung động, cơ thể run lên một cái.
- Thế nào?
Trên mặt của Mục Lương lộ ra nghi ngờ.
- Còn chưa hoàn toàn chữa khỏi.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng mở vạt áo ra.
Từ vị trí xương quai xanh hướng xuống dưới, đường chỉ màu đỏ nhàn nhạt vẫn tồn tại như cũ.
- Làm sao lại... Như thế?
Mục Lương ngạc nhiên, Nước Mắt Thiên Sứ cấp 9 cũng không cách nào hoàn toàn chữa dứt Hư Quỷ Cảm Nhiễm sao?

- Như vậy đã rất tốt rồi.
Ly Nguyệt vội mặc áo vào, nở ra một nụ cười.

- Ngươi yên tâm, cấp 9 không được, vậy thì cấp10.
Mục Lương thầm than trách, kiên định nói, đưa tay ôm thiếu nữ vào lòng.
Nước Mắt Thiên Sứ cấp 9 chỉ có thể chữa trị một nửa căn bệnh này, vậy nó tiến hóa cấp 10 chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi, trừ tận gốc Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

- Ừ, nhất định có thể.
Ly Nguyệt dùng sức gật đầu, cắn lấy môi dưới, yên tĩnh cảm nhận cái ôm của anh.
Tác dụng của Nước Mắt Thiên sứ cấp 9 khiến cho cô nhìn thấy hy vọng.
Mục Lương xoa đầu cô, âm thanh ôn hòa hỏi:

- Bây giờ tuổi thọ có thể kéo dài thêm bao lâu?
Ly Nguyệt nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận sự thay đổi, sau đó mở mắt ra hưng phấn nói:

- Lần này có thể duy trì thêm hai mươi bốn năm.
Tia thất vọng dưới đáy mắt thiếu nữ mất đi, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn.
Nếu như không thể chữa dứt Hư Quỷ Cảm Nhiễm, cô vẫn có thể sống thêm hai mươi bốn năm, đối với cô mà nói đã là chuyện rất tốt.

- Hai mươi bốn năm sao?
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Anh siết chặt bờ vai của thiếu nữ tóc bạc, cười khẽ hai tiếng nói:

- Không cần đến hai mươi bốn năm, ta đã từng nói, trong một năm chữa khỏi căn bệnh này cho ngươi.

- Mục Lương, không cần vội.
Ly Nguyệt đưa tay che lại miệng của anh, cười hiền dịu, nói khẽ:

- Bây giờ đã rất tốt, chờ cho Tiểu Huyền Vũ và Trà Thụ Tinh Thần bọn chúng đều thăng lên cấp 10, lại tiến hóa Đôi Cánh Thiên Sứ cũng không muộn.
Mục Lương suy nghĩ, chậm rãi gật đầu nói:

- Ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô, khen thưởng cô rất hiểu chuyện và thông minh, hiểu rõ thành Huyền Vũ phải phát triển mở rộng, quan trọng nhất vẫn là Rùa Đen và Trà Thụ Tinh Thần.
Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt hiện lên một vòng ửng đỏ nhàn nhạt, ánh mắt né tránh một chút.
Mục Lương ấm áp bảo:
- Đi gọi Ngải Lỵ Na và Vưu Phi Nhi họ tới đây, về sau các ngươi cũng không cần đeo mặt nạ.
Sau khi Đôi Cánh Thiên Sứ tiến hóa đến cấp 9, mỗi ngày đều có thể ngưng tụ ra Nước Mắt Thiên sứ, mỗi đóa hoa cũng có thể sản xuất ra nhưng chỉ khác nhau về phẩm cấp.
Đóa hoa trung tâm có thể ngưng kết ra Nước Mắt cấp 9, đóa hoa khác thì ngưng tụ ra tám 8, cấp 7, cấp 6... cấp 1.
Mà một ngày, Mục Lương có thể ngưng tụ ra ba giọt Nước Mắt cấp 9.
- Mọi người sớm đã quen với việc mang mặt nạ.
Ly Nguyệt mở miệng nói khẽ.
Đột nhiên ở trước mặt người ngoài, không đeo mặt nạ, các cô sẽ rất không quen.
- Ngươi rất đẹp, không cần phải mang khăn che mặt.
Mục Lương đưa tay vuốt mũi thon của thiếu nữ tóc bạc, đáp lại.
- Ta đi gọi nhóm Ngải Lỵ Na.
Ly Nguyệt lần nữa nhẹ nhàng ôm vào hông Mục Lương, sau đó quay người chạy về hướng Cung Điện.
Khóe miệng của Mục Lương nhấc lên, nhìn về phía Đôi Cánh Thiên Sứ, đưa tay ngưng tụ ra một bình lưu ly, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, truyền lại ý muốn cho nó.
Ba !
Đóa hoa chính của nó cúi xuống đầu cành, bốn cặp cánh nhẹ nhàng run động, Nước Mắt Thiên sứ như đá lục bảo được ngưng kết ra, nhỏ xuống vào trong bình pha lê.
Mục Lương còn có thể ngưng tụ ra hai giọt Nước Mắt Thiên sứ, cộng thêm một giọt trong tay, vừa vặn có cho Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng và Ny Cát Toa dùng.
- Nhóm Vưu Phi Nhi, chờ ngày mai lại dùng sau vậy!
Mục Lương nói thầm một tiếng.
Trong Bộ đội đặc chủng U Linh, ngoại trừ mấy người An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ, những người còn lại đều mắc phải Hư Quỷ Cảm Nhiễm.
Anh quay người rời đi, trở về cung điện, mới vừa vào đến thư phòng ngồi xuống, cửa phòng đã bị đẩy ra vội vàng.
Phanh!
Ngải Lỵ Na vô cùng vui mừng chạy vào phòng làm việc, con mắt màu hồng tỏa sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh.
Cô ấy không kịp chờ đợi hỏi:
- Mục Lương, Nước Mắt Thiên sứ có thể trị hết Hư Quỷ Cảm Nhiễm sao?
Sau khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Ly Nguyệt không còn đường chỉ màu đỏ, trước tiên chạy đến tìm Mục Lương, thậm chí còn không kịp nghe lời giải thích của thiếu nữ tóc bạc.
Ánh mắt anh nhìn cửa thư phòng lung lay sắp ngã xuống, suy tính có cần đổi thành một cánh cửa bằng pha lê hay không.
- Có thể trị hết hơn phân nửa.
Anh đưa ra bình lưu ly chứa Nước Mắt Thiên sứ.
Ngải Lỵ Na hơi sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một tia mất mát, hỏi:
- Chỉ có thể chữa khỏi một nửa thôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận