Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 879: Ngươi Cảm Thấy Ta Không Giao Dịch Nổi?



Vũ Phó đưa tay chỉ vào một cửa hàng chật ních người, cung kính hỏi:

- Gia chủ, muốn vào xem một chút không?

- Vào xem thử.

Vũ Thạch gật đầu.

- Vâng.

Vũ Phó vội vàng đi lên trước, la lớn:

- Thành chủ đại nhân tới, nhường được một chút.

Lời này vừa nói, lối vào cửa hàng mọi người đều theo bản năng tản ra.

Bọn họ quay đầu nhìn, mới phát hiện không phải thành chủ Huyền Vũ, mà là thành chủ Ngự Thổ nhưng cũng không dám nghị luận.

Trong những người này, đại đa số đều là kẻ trộm ở thành Ngự Thổ, về sau vẫn phải sinh tồn ở thành Ngự Thổ, cho nên không thể đắc tội thành chủ.

Mặt Vũ Thạch không biểu cảm, cất bước đi về phía con đường được nhường ra trước cửa hàng.

Đây là cửa hàng bán quần áo may sẵn, trong tiệm treo từng dãy quần áo đủ màu sắc, đủ kiểu dáng để cho người ta hoa mắt.

- Khách nhân, muốn mua quần áo sao?

Nhân viên bán hàng can đảm bước lên nghênh đón.

Vũ Thạch lườm cô ấy không nói chuyện, đưa tay vuốt ve quần áo treo ở trên kệ.

Nhân viên bán hàng nở nụ cười trừ nói:

- Quần áo của cửa hàng đều là dùng vải thượng hạng chế tạo thành, mặc lên người thông khí, lại dễ chịu.

- Làm sao giao dịch?

Vũ Thạch lạnh nhạt hỏi.

- Mỗi bộ bán với giá năm mươi viên tinh thạch sơ cấp trung đẳng.

Nữ nhân viên báo giá cả.

Vũ Thạch nhíu mày, năm mươi viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng một bộ y phục, mặc dù đắt cũng không phải không thể tiếp nhận.

Nhất là lão nhìn thấy quần áo trên người nhân viên bán hàng, đều còn tốt hơn so với áo da thú của lão, khó tránh khỏi trên mặt có chút không nhịn được.

Lão nhớ tới quần áo của thành chủ Huyền Vũ, càng cảm thấy bên ngoài cũng phải tốn chút tâm tư.

Vũ Thạch vươn tay, chỉ vào trên giá, nói:

- Cái này, cái này còn có cái này, ta muốn lấy hết.

- Vâng.

Nhân viên bán hàng động tác lưu loát cầm quần áo gỡ xuống, cẩn thận đặt ở trên quầy.

Rồi cô ấy chỉ vào một loạt giá áo ở giữa cửa hàng, chào hàng nói:

- Khách nhân, quần áo bên này đều là tơ lụa sợi tổng hợp, sẽ thoải mái hơn.

- Tơ lụa sợi tổng hợp?

Mặt Vũ Thạch lộ nghi ngờ.

Nhân viên bán hàng khẽ nâng cái cằm, ngạo nghễ nói:

- Đúng vậy, đây là loại vải vóc tốt nhất Phố Buôn Bán, thành chủ đại nhân chúng ta đều mặc quần áo làm từ tơ lụa.

Lông mày của Vũ Thạch nhíu lại, đi lên trước, sờ vào quần áo làm bằng tơ lụa, xúc cảm quả nhiên càng thêm mềm mại, đây không phải vải bố có thể so sánh.

Lão cảm thấy yêu thích không buông tay, y phục như thế mặc lên người sợ là mãi mãi cũng không muốn cởi ra.

Vũ Phó sợ hãi than nói:

- Gia chủ, y phục này thật sự rất dễ chịu, còn tốt hơn rất nhiều so với da lông hung thú.

- Làm sao giao dịch?

Vũ Thạch nhìn về phía nữ nhân viên.

- Khách nhân, tơ lụa sợi tổng hợp rất hiếm, cho nên giá giao dịch sẽ hơi đắt......

Nhân viên bán hàng muốn nói lại thôi.

- Ngươi cảm thấy ta không giao dịch nổi?

Vũ Thạch híp nửa mắt, mắt lão lộ ra sự lạnh lẽo, nhìn chằm chằm nữ nhân viên.

- Không có không có.

Cô ấy vội vàng khoát tay giải thích.

Giọng nói thanh nhã của Hồ Tiên truyền vào:

- Giá của bộ quần áo này, giá bán là năm trăm viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Đạp đạp đạp......

Cô gái đuôi cáo đi qua đám người, dáng đi ưu nhã đi vào cửa hàng.

Hôm nay, Phố Buôn Bán nhất định sẽ rất náo nhiệt, Hồ Tiên đã đến rất sớm trông coi.

- Năm trăm viên tinh thạch một bộ?

Lông mày của Vũ Phó run một cái.

- Đúng vậy, tơ lụa sợi tổng hợp số lượng có hạn, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Hồ Tiên mở đôi mắt màu đỏ rực, vẻ mặt cô lạnh nhạt nhìn thành chủ Ngự Thổ.

- Ta mua.

Vũ Thạch bình tĩnh nói.

Bên ngoài cửa hàng từng đôi mắt nhìn chằm chằm lão, cho dù là vì mặt mũi lão cũng phải mua những quần áo này.

Hồ Tiên ra hiệu nhân viên bán hàng nói:

- Đều gói lại đi, tổng cộng thu ba ngàn viên tinh thạch.

Sản lượng tơ lụa rất ít, nhưng cũng không có hạn, càng khan hiếm càng đắt

cô dự định chào giá cao.

- Vâng.

Nhân viên bán hàng cung kính đáp lời, vội vàng cẩn thận gỡ áo tơ lụa xuống, lại gấp gọn gàng vào. Sắc mặt của Vũ Thạch càng đen hơn, lão cũng không có nói mua tất cả quần áo tơ lụa.

Bên ngoài mấy chục ánh mắt, vì mặt mũi lão lựa chọn không lên tiếng.

- Đưa tinh thạch.

Mặt Vũ Thạch đen lại nói.

Vũ Phó nghiến răng, cảm thấy bất mãn đối với cô gái đuôi cáo, nhưng cũng không dám gây rối. Hắn lấy ra túi da thú, đếm đủ số tinh thạch đưa cho nữ nhân viên.

- Giao dịch vui vẻ.

Hồ Tiên nhếch miệng lên.

- Hừ!

Vũ Thạch hừ lạnh một tiếng, cất bước chuẩn bị rời đi.

- Đúng rồi, ta nhắc nhở ngươi một câu quần áo tơ lụa, là phải cẩn thận vật bén nhọn.

Hồ Tiên nhắc nhở.

- Đã biết.

Vũ Thạch cũng không quay đầu lại trả lời.

Hai người rời khỏi cửa hàng may, sắc mặt bọn họ âm trầm đi cửa hàng kế tiếp.

- Có lẽ có thể kiếm được chút lời.

Đôi mắt màu đỏ của Hồ Tiên rực lóe ánh sáng, cất bước đi theo. Vũ Thạch bước chân dừng lại, nghiêng đầu hỏi:

- Đúng rồi, có tin tức của cây xanh không?

Hắn vẫn luôn để tâm đến Sen Xanh Tạo Hóa bị trộm đi.

- Gia chủ, thành Phượng cách chúng ta rất xa, người phái đi chắc còn đang trên đường.

Vũ Phó đáp lại nói.

Vũ Thạch vừa định nổi giận, khóe mắt lão liếc qua phát hiện thấy cô gái đuôi cáo.

Lão dừng bước lại, quay đầu sắc mặt lão không vui nhìn chằm chằm cô hỏi:

- Các hạ còn có việc gì sao?

Hồ Tiên lấy đuôi cáo che mặt, thản nhiên nói:

- Ta nghĩ, các ngươi sẽ cần ta giúp đỡ ở Phố Buôn Bán.

- Không cần.

Vũ Thạch không chút do dự từ chối.

- Sẽ cần.

Hồ Tiên khẽ cười nói.

Nếu không phải vì kiếm được nhiều tinh thạch, cô sẽ không sẵn sàng lãng phí thời gian để theo dõi 'khách hàng lớn'.

Vũ Thạch nghiến răng tức giận, mỗi lần người phụ nữ đuôi cáo này xuất hiện, lão sẽ bị đào mất một lượng lớn tinh thạch hung thú. Lão thấy, cô gái đuôi cáo là tai họa khiến người ta tiền mất tật mang.

Đôi mắt của Vũ Thạch đảo một cái, hỏi:

- Lần này, thành Huyền Vũ các ngươi rời đi, sẽ đến chỗ nào?

- Thành Bắc Hải.

Hồ Tiên thuận miệng trả lời một câu.

- Đi thành Bắc Hải?

Lông mày của Vũ Thạch nhăn lại, không hiểu hỏi:

- Làm cái gì?

- Đương nhiên là vì làm giao dịch.

Mặt Hồ Tiên không chút thay đổi đáp.

………….

- Đi thành Bắc Hải làm giao dịch?

Vũ Thạch cau mày.

Lão nhìn về phía Hồ Tiên, giọng khàn khàn hỏi:

- Vậy sau này, thành Huyền Vũ còn tới thành Ngự Thổ không?

- Có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không, chuyện này không nói chính xác được.

Hồ Tiên nhún vai.

Đến thành Ngự Thổ hay không, đây là do Mục Lương quyết định, cô chỉ cần giúp anh kiếm thật nhiều tinh thạch hung thú.

Vũ Thạch nghe vậy trầm mặc, nếu như thành Huyền Vũ không còn đến thành Ngự Thổ nữa.

Vậy sau này đi nơi nào giao dịch trà Tinh Thần và nước, từ khi lão uống Trà Tinh Thần, cảnh giới dừng bước nhiều năm không thấy đột phá đã có một tia buông lỏng, nếu như tiếp tục uống đột phá chỉ là vấn đề thời gian.

- Vậy sau này, ta phải đến thành lớn Bắc Hải giao dịch trà Tinh Thần?

Vũ Thạch nghiêm túc hỏi câu này.

Hồ Tiên nghe vậy, khóe môi cô nhếch lên, mặt cô mang theo ý cười.

- Này cũng không cần, ngươi có thể đi thành Phượng.

Giọng của cô sâu xa:

- Chúng ta đã xây căn cứ trung chuyển ở nơi đó, ngươi có thể giao dịch trà Tinh Thần ở nơi đó.

- Căn cứ Trung chuyển?

Trong mắt Vũ Thạch lộ ra tia không hiểu, căn cứ trung chuyển là có ý gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận