Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 895: Hoạt Động Cực Kỳ Xa Xỉ



Xung quanh núi cao là từng mảng thực vật lớn, đây là Vườn Sinh Thái đầu tiên, đồng thời cũng là nơi có cây xanh tươi tốt nhất Ngoại Thành.

Trong đám lục thực rậm rạp là sông Huyền Vũ uốn lượn quanh co, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hung thú loài chim.

Ngoại trừ hung thú loài chim, mọi người còn có thể nhìn thấy dấu vết của Vịt Lông Vàng và Gà Ba Màu, hơn nữa số lượng còn không nhỏ.

- Nơi này trở nên thật xinh đẹp.

Ngải Lỵ Na vừa sợ hãi vừa thán phục.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt lấp lóe, cảm khái nói:

- Ta một hồi không tới mà nơi này đã thay đổi rất lớn rồi.

- Đi xuống thôi.

Mục Lương đã nhìn thấy nơi gieo trồng ngó sen.

…………

Ào ào..….

Trong dòng sông nhỏ, Vịt Lông Vàng đang nhẹ nhàng bơi qua lại, thỉnh thoảng lại chúi đầu xuống nước, tìm kiếm thứ gì đó để ăn.

- Cạc cạc cạc….

Trên sông có hơn mười con Vịt Lông Vàng, khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, cọng lông ngốc tiêu chí của chúng nó lắc lư, không dính chút nước.

Bọn chúng bơi giữa các lá sen, như vậy có thể tránh kẻ địch trời sinh ở trên bờ.

Trên mặt sông, những bông sen nở rộ tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Trừ cái đó ra thì còn có rất nhiều đài sen rủ xuống, một số cây đã bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại một đoạn ngắn.

- Cạc cạc cạc…..

Vịt Lông Vàng cúi đầu mổ đài sen để hạt sen bên trong rơi xuống sông.

Sau đó chúng nó lập tức lặn xuống nước, ngậm hạt sen đã rơi trong miệng, chờ ngoi lên rồi sẽ nuốt vào bụng.

- Ô hô…..

Vài bóng người từ trên trời rơi xuống, hạ cánh cạnh bờ sông, giẫm đổ một mảnh cỏ xanh.

- Ở đây thật tươi mát!

Ngải Lỵ Na vừa chạm đất đã gấp gáp chạy tới bờ sông, hù chạy một đám Vịt Lông Vàng.

Cô nhanh chóng cởi giày và ngồi trên bờ nghịch nước.

- Quá đẹp.

Hổ Tây khen ngợi một tiếng.

Cô đứng cạnh bờ sông, được vây quanh bởi lục thực và nước, cảnh này khiến cô cảm giác hạnh phúc tột độ.

Hồ Tiên nâng tám chiếc đuôi hồ ly lông nhung lên cao, tránh bị bùn đất vấy bẩn.

Mục Lương đi tới bờ sông, cởi áo bào mặc trên người rồi đưa cho Hồ Tiên, hai tay để trần xuống nước.

Nước sông mát mẻ dâng cao đến ngực của anh, hai chân thì chìm trong nước bùn.

- Rất may là không quá sâu.

Mục Lương quay người nhìn về phía các cô gái đứng trên bờ, đưa tay ra hiệu:

- Xuống đây đi, nước rất mát.

Mễ Nặc phồng má như bánh bao, quẫn bách giận trách:

- Mục Lương, nơi này sâu quá, ta mà đi xuống sẽ bị nhấn chìm mất…...

Mục Lương cạn lời, dựa vào chiều cao của cô gái tai thỏ, nếu hai chân chạm đáy, vậy thì chỉ còn lại một đôi tai trồi lên mặt nước.

Ngải Lỵ Na cười đùa trêu chọc:

- Hì hì, ta xuống nước chắc còn có thể chừa lại một cái đầu.

- Không sao, ta dùng dòng nước giúp các ngươi.

Mục Lương giơ tay lên, dòng nước bắt đầu sôi trào.

Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc phiếm hồng, loại cảm giác được cưng chiều này cũng không tệ lắm.

Cô cởi giày, cẩn thận xuống nước, phát hiện mặt nước chỉ mới ngang đến cánh tay của cô.

- Ta tới đây!

Ngải Lỵ Na đứng lên rồi nhảy ùm xuống nước.

Phù phù…..

Cú nhảy của cô gái tóc hồng khiến nước bắn tung tóe, các cô gái đứng trên bờ đều bị nước bắn ướt người.

- Ha ha ha, chơi vui thật!

Ngải Lỵ Na ló đầu ra khỏi mặt nước, toàn thân ướt đẫm.

- Ngươi cẩn thận một chút.

Ly Nguyệt giơ tay lau những giọt nước trên mặt.

Ngải Lỵ Na té nước về phía cô gái tóc bạc, cười trêu chọc:

- Ly Nguyệt, ngươi mau xuống đi, rất thoải mái!

- Được.

Ly Nguyệt giơ chân lên thử đụng vào nước sông, ngay sau đó đã bị cô gái tóc hồng bắt được mắt cá chân kéo xuống nước.

Phù phù….

Nước lại bắn tung tóe khắp nơi.

Cô gái tóc bạc vội vàng đứng lên, phun nước trong miệng ra.

- Ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng mà.

Ly Nguyệt giận trách cô gái tóc hồng.

Mái tóc dài màu trắng bạc của cô vốn dĩ được cuộn lại hiện giờ đã bị bung ra và ngâm trong nước sông, dây buộc tóc cũng bị dòng nước cuốn trôi đi mất.

- Cẩn thận.

Mục Lương dịu dàng nhắc nhở.

Anh cúi người, tay sờ dọc xuống thân sen, năm ngón tay tiến vào nước bùn, mò mẫm tìm củ sen.

Theo động tác của Mục Lương, nước sông nhanh chóng bị vẩn đục.

- Nha!!

Ngải Lỵ Na nâng người lên, tránh để cho nước bẩn dính vào người.

Ly Nguyệt và những người còn lại tò mò quan sát, dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, Mục Lương lặn xuống nước.

- Tại sao Mục Lương lại lặn xuống rồi?

Ngải Lỵ Na ngạc nhiên lên tiếng.

Ly Nguyệt suy đoán:

- Có thể là củ sen ở chỗ sâu.

- Vậy sao...?

Ngải Lỵ Na và Mễ Nặc mím môi, nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nước.

Nước ngày càng đục ngầu, không còn thấy bóng dáng của Mục Lương nữa.

- Hoạt động này cũng quá xa xỉ rồi...

Hổ Tây ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Xa xỉ?

Hồ Tiên quay đầu nhìn cô gái tóc màu quýt.

Hổ Tây thản nhiên nói:

- Đúng vậy, người khác còn không có nước để uống, thế mà ở đây lại dùng để trồng củ sen, hơn nữa còn muốn xuống nước đi đào, đây không phải sao xa xỉ sao?

Dưới cái nhìn của cô, đào củ sen chính là một hạng hoạt động cực kỳ xa xỉ, nếu như người bên ngoài biết được, sợ là sẽ phải mắng to một câu xa hoa lãng phí.

Hồ Tiên ngẩn người, lúc này mới hiểu được cô gái tóc màu quýt muốn bày tỏ điều gì.

Cô không nhịn được cảm thán một tiếng, ở thành Huyền Vũ lâu rồi, suýt nữa quên mất cuộc sống gian khổ trước kia.

Ngoại trừ thành Huyền Vũ, còn có ai có thể dùng nước xa xỉ như vậy?

Ít nhất là với kiến thức của Hồ Tiên thì cũng chỉ có thành Huyền Vũ.

- Nếu như trước đây ta nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ không cho là thật, nó thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.

Hổ Tây nhỏ giọng thầm thì một câu.

Ào ào…..

Đúng lúc này, Mục Lương trồi lên khỏi mặt nước.

Trên mặt anh dính chút nước bùn, trên tay cầm một củ sen năm đoạn dính đầy bùn đất.

- Đào được rồi.

Mục Lương cười rạng rỡ, dùng nước sạch rửa củ sen, lộ ra dáng vẻ nguyên bản của nó.

- Đây chính là củ sen sao?

Hổ Tây hơi nghiêng người tới trước.

Cô muốn quan sát kỹ hơn, thứ được trồng bằng biện pháp xa xỉ như vậy rốt cuộc có chỗ nào khác thường.

- Ừ, xào hoặc nấu canh đều có hương vị không tệ.

Mục Lương cười nói.

Hổ Tây chớp chớp đôi mắt màu quýt, kinh ngạc hỏi:

- Đại nhân, nó không có công hiệu khác sao?

- Công hiệu à...?

Ánh mắt đen nhánh của Mục Lương lấp lóe, anh dịu dàng cười nói:

- Ăn nhiều củ sen, đại khái có thể giải nhiệt, bồi bổ sức khỏe.

- Nghe có vẻ rất lợi hại...

Đôi mắt đẹp của Hổ Tây tỏa sáng.

Cô không nhịn được cảm thán trong lòng, đúng là thực vật được trồng bằng phương pháp xa xỉ.

- Ta cũng muốn đào!

Ngải Lỵ Na hưng phấn nói.

Ly Nguyệt hiền hòa lên tiếng:

- Mục Lương, dạy cho chúng ta cách đào củ sen đi.

Đôi tai thỏ lông nhung của Mễ Nặc dựng đứng, trông cô có vẻ rất háo hức muốn thử.

Mục Lương đặt củ sen ở trên bờ, ôn hòa nói:

- Trước khi đào củ sen thì để ta dạy các ngươi cách nín thở dưới nước, như vậy mới không bị sặc.

- Nín thở à? Không cần dạy đâu, ta biết làm như thế nào!

Ngải Lỵ Na vội vàng giơ tay lên.

Sau khi nói xong, cô hít một hơi thật sâu rồi lao xuống nước, chỉ chừa lại mái tóc bồng bềnh trên mặt sông.

Một lát sau, cô gái tóc hồng ngẩng đầu, hít lấy hít để không khí mới mẻ.

- Ngươi nhìn, rất đơn giản.

Ngải Lỵ Na vừa thở dồn dập vừa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận