Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1963: Hòn Đảo Cấm Bay



Lạp Nhã phấn chấn nói:

- Nhìn thấy hải đảo rồi, người mà ngươi muốn tìm đang ở bên trong.

- Lão tổ!

Hi Bối Kỳ hưng phấn, trong lòng lại có chút khẩn trương.

Lỗ tai của Mục Lương khẽ giật, tiếng sóng biển biến mất.

Anh cúi đầu nhìn về phía ngoài khơi, nước biển một giây trước vẫn còn ở cuồn cuộn ngập trời thế mà bây giờ lại ngừng nghỉ, an tĩnh giống như một mặt gương.

Đồng tử màu bạc của Ly Nguyệt co rút lại, kinh ngạc hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy, thật là quỷ dị.

Mục Lương còn chưa kịp nói cái gì thì mặt biển an tĩnh lại cuồn cuộn dâng trào lần nữa, bình tĩnh nói:

- Việc này không quan trọng, chúng ta lên đảo thôi.

- Vâng.

Ly Nguyệt đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, tập trung khống chế phi thuyền bay về phía hải đảo.

Phi thuyền vận chuyển càng ngày càng tới gần hải đảo, nhưng mà vừa tới gần vòng ngoài quần thể núi thì phi thuyền đột nhiên mất khống chế, bắt đầu rơi xuống.

- A, chuyện gì thế này?

Hi Bối Kỳ kinh ngạc thốt lên.

- Ta không thể khống chế phi thuyền được nữa.

Ly Nguyệt bắt lấy tay vịn trên thân thuyền.

Mục Lương cau mày, nỗ lực khống chế trọng lực quanh phi thuyền vận chuyển nhưng mà lại phát hiện không cách nào để nó tiếp tục bay tới, nó vẫn tiếp tục giảm độ cao.

Qua vài hơi thở, khi phi thuyền đáp xuống giữa sườn núi thì mới bình ổn trở lại.

Hi Bối Kỳ ngồi co quắp dưới đất, trong lòng vẫn còn hoảng hốt, nói:

- Làm ta sợ muốn chết.

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?

Trên mặt Lạp Nhã lộ ra thần sắc sợ hãi, khuôn mặt có chút trắng bệch.

Mục Lương đã có suy đoán, anh hơi chuyển động suy nghĩ, điều khiển phi thuyền bay lên cao, nhưng chỉ mới tăng lên hai mét thì nó đã mất khống chế, rơi xuống đất lần nữa, lúc này mới khôi phục bình thường, bèn giải thích:

- Hòn đảo này cấm bay, chỉ có thể bay cao như vậy thôi.

- A, là như thế này sao?

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ trừng lớn, đây là lần đầu tiên cô gặp được một hòn đảo cấm bay.

Ly Nguyệt lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói:

- Vậy thì chúng ta chỉ có thể rời phi thuyền rồi đi qua núi để vào trong.

- Ừm, chúng ta đi xuống trước đi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Ly Nguyệt khống chế phi thuyền rơi xuống bãi cát dưới chân núi.

Không bao lâu, nó vững vàng đáp xuống bờ cát, cửa khoang từ từ mở ra, Mục Lương và ba cô gái bước ra buồng nhỏ trên tàu.

Lạp Nhã hít sâu một hơi, cảm thán nói:

- Không khí nơi này rất tươi mát, tuy là vẫn không sánh bằng thành Huyền Vũ được.

- Ta cảm thấy nơi này nóng nực.

Hi Bối Kỳ lẩm bẩm, ngắm nhìn bốn phía, quan sát bãi cát và núi lớn sau lưng, sau đó nhìn về phía Lạp Nhã, hỏi:

- Ngươi biết lão tổ đang ở đâu không?

Lạp Nhã lắc đầu, lực bất tòng tâm nói:

- Vị trí cụ thể hơn nữa thì ta không tính ra được, nhưng có thể xác định lão ấy đang ở trên hòn đảo này.

Hi Bối Kỳ thất vọng nói:

- Ra là thế..... Vậy thì chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm.

- Chúng ta sẽ tìm được thôi.

Mục Lương vỗ vai cô gái Ma Cà Rồng.

Ly Nguyệt hốt một nắm cát lên để quan sát nhưng không có phát hiện chỗ bất thường, chỉ là loại cát bình thường giống hệt ở những nơi khác, nghiêng đầu hỏi:

- Mục Lương, làm sao bây giờ?

- Cứ đi tới trước xem có thu hoạch được cái gì không?

Mục Lương ngước mắt ra hiệu con đường phía trước.

- Vâng.

Ly Nguyệt lên tiếng.

Mục Lương xoay người lại rồi vung tay lên, thu lại phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ vào trong không gian tùy thân.

Bốn người đi dọc theo bãi cát, vừa đi vừa lưu ý bốn phía, hy vọng có thể tìm được manh mối hữu dụng.

- Sa Sa Sa ~~~

Vết chân hằn lên trên cát, một bước là một vết chân.

Bốn người đi hơn một giờ nhưng lại không phát hiện được thứ gì hữu dụng, ngoại trừ cát thì chỉ có tảng đá.

Mục Lương dừng lại, đề nghị:

- Chúng ta bay qua núi, xem trong đảo có cái gì không?

- Được, ta nghe theo ngươi.

Hi Bối Kỳ ngây thơ gật đầu.

Mục Lương xoay người nhìn về phía ngọn núi cao ngất, anh hơi chuyển động suy nghĩ, mang theo ba cô gái bay lên khỏi mặt đất, hướng về phía sườn núi.

Khi đến sườn núi thì hắn mới cảm nhận được sức cản mạnh, vì vậy đáp xuống một tảng đá lớn tại sườn núi.

Mục Lương cầm một hòn đá rồi ném lên bầu trời.

Hòn đá bay lên cao mấy chục mét rồi như là đụng phải thứ gì đó, đột ngột rơi xuống.

Anh trầm giọng nói:

- Kế tiếp chỉ có thể dựa vào hai chân thôi.

Anh quan sát một chút, khu vực xung quanh núi là trống không, muốn biết tình hình trong đảo thế nào thì phải đi vào mới biết được.

- Vâng.

Hi Bối Kỳ nghiêm mặt đáp lại.

- Đi thôi, theo ta.

Mục Lương đi về phía đỉnh núi, bụi cây và cỏ dại rậm rạp trước mặt tự động tách ra hai bên.

Trong mắt Lạp Nhã lộ ra một tia kinh ngạc, nhanh chóng cất bước đuổi theo anh.

- Cộp cộp cộp...

Cô đi được mấy bước thì không khỏi tò mò quay đầu nhìn về phía sau, lục thực tách ra đã trở lại nguyên trạng.

- Vừa nóng lại vừa ẩm ướt.

Hi Bối Kỳ gảy lục thực bên cạnh, trên phiến lá có một tầng hơi nước.

Mục Lương khuyên bảo:

- Không biết nó có độc hay không, ngươi chớ đụng lung tung.

- Vâng.

Hi Bối Kỳ vội vàng buông tay ra, nhanh chóng đuổi theo Mục Lương.

Bốn người yên lặng đi tới đỉnh núi, lấy thực lực của bọn họ, cho dù là đi một mạch từ chân núi thì cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Ngọn núi này rất cao, khi mọi người lên đến đỉnh thì đã là chuyện của hai tiếng sau.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía ba cô gái, hỏi:

- Các ngươi cần nghỉ ngơi không?

Ly Nguyệt lắc đầu:

- Ta không sao.

Việc huấn luyện thường ngày của cô còn khó hơn leo núi gấp mấy lần, đối với cô mà nói thì cường độ vận động hiện giờ chẳng khác gì gãi ngứa.

- Không cần, nhưng ta muốn uống nước.

Hi Bối Kỳ mấp máy môi.

Mục Lương nghe vậy thi triển năng lực ngưng tụ ra một quả cầu nước lơ lửng trước mặt cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ mở miệng hút một hơi, yết hầu khô khốc lập tức dịu lại.

- A, thoải mái hơn nhiều rồi.

Yết hầu của cô nhấp nhô, dùng mu bàn tay lung tung xoa miệng.

Ly Nguyệt và Lạp Nhã uống một chút nước, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục đủ thì mọi người tiếp tục lên đường.

Ly Nguyệt đứng ở trên đỉnh núi nhìn tình huống trong đảo ở phía xa, có điều tầm nhìn bị sương mù che lấp nên rất khó thấy được cái gì.

Cô hơi chuyển động suy nghĩ, thi triển năng lực thức tỉnh, sương mù dày đặc trong tầm mắt trở nên trong suốt, cho phép nàng có thể nhìn thấy hoàn cảnh trong đảo, cau mày nói:

- Ở đó có rất nhiều cây xanh, hình như còn có một cái hồ lớn...

Khoảng cách quá xa, dù cho cô có thể nhìn xuyên thấu thì cũng không thể thấy quá rõ ràng.

- Chúng ta qua đó nhìn một chút.

Mục Lương quyết định nhanh chóng, rồi mang theo ba cô gái đi xuống núi, chuẩn bị tới bên hồ nhìn thử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận