Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 826: Tiếp Tục Tiến Về Thành Vạn Khô



Hổ Tây tò mò hỏi:

- Thành chủ đại nhân, đám Hư Quỷ kia sẽ không chui ra ngoài chứ?

- Ta không biết.

Mục Lương buông tay.

Sợ rằng phải chờ tới lúc thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ tiến đến, khi đó mới có thể biết được Hư Quỷ bị chôn có thể leo ra ngoài hay không.

- Mục Lương, ngươi có tìm được thú Phù Không không?

Ly Nguyệt hỏi sang một vấn đề khác.

- Tìm được, nhưng chỉ còn lại xương cốt.

Mục Lương cười khổ nói.

Phía sau anh, mặt đất dao động như gợn sóng, từng bó xương hung thú được buộc bằng tơ nhện trồi lên, rất nhanh chất thành một ngọn núi nhỏ.

- Nhiều tới như vậy sao!

Hạ Nạp Ân trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều tài liệu hung thú đến thế.

- Tất cả đều nhờ đại nhân liều mạng mới bắt được!

Hổ Tây xụ mặt nói.

-....

Mục Lương co giật khóe miệng, anh không có liều mạng, rõ ràng là lấy được rất dễ dàng.

Anh ho nhẹ hai tiếng, nói sang chuyện khác:

- Đi thôi, tiếp tục đến thành Vạn Khô.

- Đại nhân Mục Lương, ngươi muốn mang theo đám tài liệu hung thú này tới thành Vạn Khô sao?

Hạ Nạp Ân ngạc nhiên hỏi.

- Ừ, nếu không thì phải làm thế nào?

Mục Lương hỏi ngược một câu.

Hạ Nạp Ân giải thích:

- Nhiều tài liệu hung thú như vậy sẽ khiến kẻ xấu dòm ngó.

- Không sợ, như thế vừa vặn cho ta lý do để xét nhà bọn họ.

Mục Lương hời hợt nói.

- Xét nhà?

Hạ Nạp Ân trợn mắt nhìn đối phương, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Mục Lương dùng lưu ly chế tạo một chiếc thuyền lớn hơn nữa, sau đó chất toàn bộ tài liệu hung thú vào bên trong.

- Lên thuyền thôi.

Anh bình tĩnh nói.

Cô gái tóc bạc và những người khác vội vàng lên thuyền, khi mọi người có mặt đông đủ, anh khống chế toa thuyền lưu ly bay lên.

- Đại nhân Mục Lương, đi hướng bên này.

Hạ Nạp Ân phân biệt phương hướng rồi giơ ngón tay chỉ về phía trước.

- Ừ.

Lần này, anh thay đổi phương thức đi tới, đầu tiên điều khiển thuyền lưu ly bay lên, vượt qua núi đá rồi lại dùng tốc độ cao nhất bay tới trước.

Lần này, lãng phí quá nhiều thời gian ở sào huyệt Hư Quỷ, cho nên phải tiết kiệm thời gian đi đường.

- Đại nhân, như vậy ta sẽ không thể nhìn rõ đường đi.

Hạ Nạp Ân cười khổ một tiếng.

Mục Lương nghe xong cũng không có giảm tốc độ, mà sử dụng năng lực Sáng Lấp Lánh chiếu sáng phía trước, giống như đèn pha, di động theo thuyền lưu ly.

-.....

Hạ Nạp Ân trợn mắt há hốc mồm, choáng váng trước biện pháp đơn giản thô bạo của Mục Lương.

- Mục Lương, những thứ này không phải tất cả đều là tài liệu thú Phù Không đúng không?

Ly Nguyệt đánh giá xương hung thú chất thành đống.

Xương cốt có hình dạng khác nhau, hơn nữa màu sắc không đồng đều.

Nhiều nhất là màu trắng sữa, sau đó là màu vàng nhạt.

Ngoài ra còn có màu đỏ nhạt, màu lam nhạt, tím nhạt và màu đen, hiển nhiên không thể đến từ cùng một loại hung thú.

- Xương của thú Phù Không chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại thì ta không phân biệt được.

Mục Lương lắc đầu nói.

Xương của thú Phù Không là màu lam nhạt, hơn nữa cầm lên rất nhẹ tay, rất dễ dàng để nhận ra.

- Già Lạc chắc có thể phân biệt được.

Ly Nguyệt nói khẽ.

- Ừ, ta cũng nghĩ vậy.

Mục Lương gật đầu một cái.

-......

Hạ Nạp Ân há to miệng, đè nén ý niệm dò hỏi.

Hắn rất muốn biết Mục Lương cần xương cốt thú Phù Không để làm cái gì, nhưng nhớ tới lời căn dặn của cha mình, cho nên vẫn cố gắng nhịn xuống.

- Dựa theo tốc độ bây giờ, lúc nào có thể tới thành Vạn Khô?

Mục Lương quay đầu hỏi.

Hạ Nạp Ân cẩn thận phân biệt hoàn cảnh bên ngoài, ước lượng thời gian rồi cung kính trả lời:

- Bẩm đại nhân chắc cần khoảng thời gian hai đống lửa thì sẽ tới nơi.

- Ừ.

Mục Lương đáp, chuyên tâm khống chế trọng lực để cho toa thuyền bay nhanh hơn.

Lúc này, Diêu Nhi và Hổ Tây đang vây quanh khối băng to, cố gắng nhìn rõ Hư Quỷ cấp 9 ở bên trong.

- Thành chủ đại nhân, Hư Quỷ như vậy là đã chết rồi sao?

Diêu Nhi tò mò hỏi.

- Còn sống.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

Anh chỉ đóng băng nó mà thôi, trên thực tế thì Hư Quỷ vẫn còn sống.

Nếu không đánh nát đầu và trái tim thì Hư Quỷ cấp 9 sẽ không thể chết dễ dàng như vậy.

- Còn sống!!

Hổ Tây và Diêu Nhi giật mình, đồng thời lùi lại rồi trốn sau lưng Mục Lương.

- Nó ra không được, yên tâm đi.

Mục Lương cười nói.

Hổ Tây lắc đầu, nhỏ giọng đáp:

- Nhưng ta vẫn sợ...

Tiểu hầu gái nhận đồng gật đầu, không còn dám tới gần khối băng nữa.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt đánh giá Hư Quỷ, quay đầu nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, đây là Hư Quỷ cấp mấy?

Cô vẫn chưa biết đẳng cấp của nó.

-....

Hổ Tây mím môi không trả lời.

- Cấp 9.

Mục Lương nhìn thoáng qua Hổ Tây, tiến lên trước chạm tay vào khối băng.

- A...

Ly Nguyệt rùng mình, sự kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

- Đây là Hư Quỷ cấp 9!!

Hạ Nạp Ân kinh ngạc thốt lên.

Lông tơ cả người hắn dựng đứng, ba cặp cánh lông vũ giang ra, bày ra dáng vẻ như lâm đại địch.

Bây giờ, mọi người mới biết đây là một con Hư Quỷ cấp 9, trước đó còn tưởng rằng nó chỉ có cấp 7, cấp 8 mà thôi.

Không ai ngờ tới sẽ tận mắt nhìn thấy Hư Quỷ cấp 9 ở loại tình huống này.

Hư Quỷ cấp 9, đây chính là sinh vật có thể tiêu diệt toàn bộ thành Phi Điểu, thế mà hiện giờ nó lại bị đóng băng, cái này thật sự là quá không thực tế.

- Ực...

Hạ Nạp Ân gian nan nuốt nước miếng một cái, sợ mất mật lùi lại hai bước, không dám tới gần.

- Nhát như chuột.

Hổ Tây ghét bỏ bĩu môi.

Cô đã quên mất dáng vẻ hoảng sợ của mình khi biết Hư Quỷ là cấp 9 lúc ở dưới lòng đất.

-....

Hạ Nạp Ân co giật da mặt, cứng họng không nói được lời nào.

………..

Đêm tối đen như mực, gió rít gào khắp nơi, cát vàng bay đầy trời như từ xưa nay vẫn vậy.

Thành Vạn Khô, là một thành thị nằm giữa bốn đỉnh núi đá thật lớn.

Những đỉnh núi đá này liên tiếp cùng một chỗ, hình thành nên bức tường bao bọc bên ngoài thành Vạn Khô.

Lúc này, trong thành Vạn Khô một mảnh tối đen, chỉ có ở ngoài cửa thành còn lẻ tẻ vài đốm sáng nho nhỏ, đó là ánh sáng của những ngọn đuốc.

- A, buồn ngủ quá.

Trên cửa thành, hộ vệ gác đêm đang há miệng ngáp dài, mí mắt của hắn đã có xu hướng muốn dính cả vào nhau rồi.

- Ta cũng vây.

Một vị hộ vệ khác nhếch miệng cười, đôi mắt hắn híp lại, dường như có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Vù vù

- Á. Có cát bay vào mắt ta.

Vốn đã đang mệt rã rời, lại gặp phải một cơn gió thổi cát bay vào mắt, hộ vệ tức giận mắng to một tiếng, hắn vội vàng lấy tay đi cọ đôi mắt. Nước mắt trên mặt người hộ vệ giàn giụa, hắn mất một khoảng thời gian mới có thể lấy ra hạt cát trong mắt mình.

- Ta đã quen với chuyện đó rồi.

Một hộ vệ khác bĩu môi nhìn hắn, hắn ấn lại cho chiếc mũ da thú trên đỉnh đầu mình chặt hơn một chút, như vậy có thể ngăn trở được một ít cát bay. Hắn đã làm hộ vệ ở đây ba năm rồi, cũng coi như một lão hộ vệ ở cửa thành.

- Đáng chết, cái này cũng có thể trở thành thói quen được sao?

Người hộ vệ trẻ tuổi vẫn mắng không ngừng.

Hôm nay là ngày thứ ba hắn đảm nhiệm chức vụ của mình ở cửa thành, cũng là lần thứ mười hai có cát chui vào mắt hắn.

- Người trẻ tuổi, đừng quá khó chịu như vậy.

Lão hộ vệ há miệng cười một tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận