Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2098: Đẹp Không?



- Ăn ngon, cái này cũng ăn rất ngon.

- Ô, cái này làm sao làm được thế, thật sự ăn quá ngon.

- Đừng giành với ta, cái bánh vòng này là ta nhìn thấy trước.

Mục Lương liếc nhìn mấy tên quý tộc vì chiếc bánh vòng cuối cùng mà bắt đầu tranh đoạt, khóe môi không khỏi cong lên, nhìn Nguyệt Thấm Lan đứng bên cạnh, hỏi:

- Sau bếp chuẩn bị đủ thức ăn không?

- Yên tâm, bếp lò vẫn đang hoạt động hết công sức.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nhún vai.

Cô vừa mới tới Đại Hội Trường, đi sau bếp dò xét một lần, bảo đảm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, làm cho đám người vương thất quý tộc kia có thể ăn no.

Mục Lương nhìn một hồi, líu lưỡi nói:

- Những người này quá tham ăn, chúng ta chuẩn bị đầu bếp vẫn còn quá ít.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đừng nóng vội, yến hội mới bắt đầu không đến một giờ, thời gian còn dài mà.

- Ừm.

Mục Lương nhìn về phía các cô gái ở sau lưng, ôn hòa hỏi:

- Ai muốn đi theo ta ăn một chút gì không?



- Ta.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã mở miệng.

- Cùng đi thôi, ta là đại sứ hình ảnh, lý nên phải ở bên cạnh ngươi.

Nguyệt Thấm Di vén tóc mai ra sau tai rồi nói.

Đuôi hồ ly sau lưng Hồ Tiên nhẹ nhàng lay động, quyến rũ nói:

- Vậy mọi người cùng đi.

- Tốt thôi.

Mục Lương mỉm cười.

Anh bước ra hành lang, đi về phía trung tâm Đại Hội Trường, thuận tay lấy ra một cái bàn ăn.

Mục Lương đã thay đổi quần áo, bộ đồ anh đang mặc trên người thoải mái hơn nhiều so với lúc ở tại đại điển lập quốc.

Nguyệt Thấm Di và Nguyệt Thấm Lan, Hồ Tiên đều lấy khay, đi theo Mục Lương đến Tố Cẩm đang đứng cách đó không xa.

Tố Cẩm và Tô Lâm Y Tư đang nói chuyện phiếm, hai người từng có duyên gặp mặt một lần ở khu Trung Ương, cả hai không quen biết vương thất quý tộc khác, ngược lại tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.

Mục Lương đi lên trước hỏi:

- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?

- Nói chuyện phiếm thôi.

Tố Cẩm thấy anh đi tới, đôi mắt đẹp nhất thời sáng lên.

Tô Lâm Y Tư nhìn thấy biểu hiện của Tố Cẩm thì không khỏi hơi nhướng mày, giống như đã rõ ràng cái gì đó, gật đầu tỏ vẻ chào hỏi Mục Lương:

- Mục Lương bệ hạ, đã lâu không gặp.



Mục Lương mỉm cười hỏi:

- Vương quốc Lan Lư Ba vẫn yên ổn chứ?

Tô Lâm Y Tư gật đầu nói:

- Nhờ có bệ hạ hỗ trợ nên vẫn rất yên ổn.

Trước khi Mục Lương rời đi vương quốc Lan Lư Ba thì đã chấn nhiếp đám thành chủ và quý tộc, nhờ vậy mới không có xảy ra nội loạn.

Bây giờ, đám người thành chủ và quý tộc vương quốc Lan Lư Ba đều thừa nhận thân phận Nữ Vương của Tô Lâm Y Tư, bọn họ hiểu rõ, đứng phía sau vương quốc Lan Lư Ba chính là vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương bình thản nói:

- Ừm, như vậy chứng minh ngươi vẫn có năng lực quản lý tốt vương quốc Lan Lư Ba.

- Chúc mừng, hiện tại Mục Lương các hạ cũng đã là quốc vương rồi.

Một giọng nói chúc mừng truyền đến.

Mục Lương quay đầu nhìn lại, đám người Tề Nhĩ Nạp và Ước Mỗ đang đi tới, trong tay còn bưng một khay điểm tâm ngọt.

- Chúc mừng.

Tề Nhĩ Nạp nhếch miệng cười nói.

- Tề Nhĩ Nạp các hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Mục Lương cười nhạt một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Các vị có hài lòng về món ăn hôm nay không?

- Hài lòng, tất cả đều rất ngon!

Lăng Hương vội vàng gật đầu.

- Thích thì có thể ăn nhiều một chút.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nói.

Lăng Hương lắc đầu, vỗ bụng nhỏ căng phồng của mình, nói:

- Ta ăn không nổi nữa, bụng sắp nứt ra rồi.

Chân mày của Tề Nhĩ Nạp khẽ giật một cái, con gái, khí chất công chúa của ngươi đâu rồi?

Hắn vội vã nói sang vấn đề khác, giơ tay ra hiệu ông bạn già Ước Mỗ đứng bên cạnh, giới thiệu:

- Vị này chính là Ước Mỗ, quốc vương của vương quốc Tề Nhĩ Vô, người bên cạnh chính là vợ của hắn, Linh Tịch.

- Xin chào mọi người.

Ước Mỗ gật đầu chào hỏi.

Mục Lương gật đầu đáp lại:

- Hi vọng mọi người có thể chơi vui vẻ ở vương quốc Huyền Vũ.

- Được!

Ước Mỗ đáp lẽ bằng một nụ cười không thất lễ.

Khóe mắt hắn liếc nhìn về phía Hồ Tiên và chị em Nguyệt Thấm Lan, đôi mắt không khỏi sáng lên.

Lúc ở quảng trường, dù hắn đứng cách sân khấu một đoạn nhưng vẫn có thể nhận ra Hồ Tiên và chị em Nguyệt Thấm Lan rất xinh đẹp, bây giờ lại gần xem thì càng cảm thấy ngạc nhiên trước vẻ đẹp của ba người.

Linh Tịch đặt lòng bàn tay ở bên hông Ước Mỗ, cười híp mắt hỏi:

- Đẹp không?

- Đẹp... Không rất khó nhìn.



Cơ thể của Ước Mỗ căng thẳng, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười.

- Ai đẹp hơn nào?

Linh Tịch nhéo hông chồng một cái rõ đau, lại tung một câu hỏi toi mạng.

Ước Mỗ nghiêm mặt, sắc mặt hắn chuyên chú và thành khẩn:

-.... Đương nhiên là vợ của ta xinh đẹp nhất, ngươi là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này.

Linh Tịch thả tay xuống, nhàn nhạt nói:

- Được rồi, nghe ngươi nói lời này khiến ta thoải mái một chút, tuy rằng ngươi chỉ nói dối thôi.

- Thế nào lại là lời nói dối chứ, tất cả đều là lời thật lòng của ta!

Ước Mỗ nhếch miệng cười nói.

-....

Mục Lương lặng lẽ không nói gì, dù hai người trước mắt tự nhận là nói rất nhỏ, nhưng tất cả đều bị hắn nghe không sót một chữ.

Tề Nhĩ Nạp ho khan hai tiếng, nhắc nhở:

- Khụ khụ, Ước Mỗ, không phải ngươi có giao dịch muốn đàm luận cùng với Mục Lương các hạ sao?

Ước Mỗ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt nghiêm túc lại, hỏi:

- Đúng vậy, hiện tại chúng ta có tiện nói một chút giao dịch không?

- Giao dịch gì vậy

Mục Lương cảm giác hứng thú hỏi.

Ước Mỗ hỏi với giọng thành khẩn:

- Ta rất có hứng thú đối với khôi giáp mà Kỵ Sĩ của các ngươi mặc, Mục Lương các hạ có thể giao dịch nó không?



- Ý của ngươi là khôi giáp Thép Tím?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Ước Mỗ lắc đầu nói:

- Không phải những thứ kia, nhưng ta xác thực cần phải mua một ít khôi giáp mới.

- Vậy các hạ là đang nói về...

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương chớp vài cái, trong lòng đã rõ ràng đối phương muốn nói cái gì.

Ước Mỗ nói thẳng:

- Thứ ta muốn mua là khôi giáp chín màu.

Mục Lương nghe vậy nhưng sắc mặt anh vẫn không thay đổi, trong lòng nói thầm một tiếng quả nhiên là thế, đáp với giọng điệu nhàn nhạt:

- Xin lỗi, những khôi giáp kia không bán bên ngoài.

Ước Mỗ sửng sốt một chút, chưa từ bỏ ý định mà hỏi:

- Có thể nói cho ta biết vì sao không?

- Đây cũng là cơ mật.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Thế à? Vậy thật là quá đáng tiếc.

Ước Mỗ thất vọng thở dài.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Nếu như các hạ cần khôi giáp ma cụ cao cấp thì ngày mai ở hội đấu giá có bày bán vài bộ giáp khác nhau, ngươi có thể tham dự đấu giá.



- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Ước Mỗ chậm rãi gật đầu, rồi lấy lại tinh thần lần nữa, hỏi:

- Vậy các hạ có giao dịch khôi giáp mà Kỵ Sĩ bình thường mặc không?

- Đương nhiên, các hạ cần bao nhiêu?

Mục Lương mỉm cười hỏi.

Ước Mỗ nghiêm mặt nói:

- Một ngàn bộ, bao gồm vũ khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận