Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1087: Ngươi Muốn Cùng Dân Bản Xứ Tranh Đoạt Địa Bàn Sao?

- Ba bình sẽ tách ra bán đấu giá.

Hồ Tiên cầm lấy một lọ trân châu giác tỉnh.

Cô nhẹ nhàng quơ quơ bình ngọc lưu ly, cao giọng nói:

- Hiện tại bán đấu giá bình thứ nhất!

Hải Điệp vươn tay, cô bắt đầu tính toán:

- Năm vạn đồng một lọ, một lọ có mười viên trân châu giác tỉnh, tương đương với năm nghìn đồng một viên.

- Quá quý giá...

Kim Du Toa líu lưỡi nói.

- Năm mươi mốt ngàn.

Ái Nhĩ lần thứ hai là người đầu tiên mở màn cạnh tranh.

- Rất có giá trị nghiên cứu, phải mua được một lọ.

Đôi mắt Phong Vũ loé lên một tia sắc bén. Lão giơ lên thẻ số:

- Một trăm ngàn đồng.

-...

Đại Hội Trường lập tức an tĩnh lại, những người đang chuẩn bị tăng giá một ngàn, hai ngàn cũng trợn tròn mắt, có loại nâng giá như vậy sao?

- Ta...

Ái Nhĩ cứng rắn nuốt từ ‘sáu mươi ngàn’ vào trong bụng.

- Lão điên, Phong Vũ này là một lão điên.

Kim Phượng thầm mắng.

Hồ Tiên nhịn cười, cô lại nhìn quanh một vòng hỏi:

- Một trăm ngàn đồng, còn ai trả giá cao hơn không?

-...

Đại Hội Trường lại một lần nữa rơi vào im lặng.

- Hừ!

Phong Vũ xụ mặt ngồi xuống.

Hồ Tiên cười khanh khách nhìn về phía đại trưởng lão Thành Tương Lai, chúc mừng:

- Như vậy chúc mừng các hạ, lấy giá thấp là một trăm ngàn đồng mua được một lọ trân châu giác tỉnh.

Bên trong phòng bao, Mục Lương nhịn không được cười thành tiếng.

Tùy tay dùng năng lực Phú Năng Trân Châu ngưng tụ ra, vậy mà có thể bán được một trăm ngàn đồng Huyền Vũ. Điều này thực sự khiến cho anh cảm thấy ngoài ý muốn.

Mễ Nặc chớp chớp con ngươi màu lam, sợ hãi than:

- Lần này buôn bán lời thật nhiều đồng Huyền Vũ...

- Mục Lương, ngươi nên làm thêm một ít Phú Năng Trân Châu mang đi bán đấu giá, ba bình vẫn còn quá ít.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

Anh mỉm cười, lắc đầu nói:

- Vật càng ít càng quý, nếu có nhiều hơn ngược lại không tốt.

Nguyệt Thấm Lan có cùng suy nghĩ với anh, cô gật đầu:

- Đúng vậy, nếu có nhiều Phú Năng Trân Châu, ngược lại giá sẽ thấp.

Cộc cộc cộc… Cửa phòng bao đột nhiên bị gõ vang.

- Ai?

Ly Nguyệt nhíu mày nhìn lại.

- Là ta.

Âm thanh ngây thơ của Vưu Phi Nhi truyền vào trong phòng bao.

- Là Phi Nhi.

Con ngươi bạch kim của Ly Nguyệt sáng lên.

- Vào đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Ken két...

Cửa phòng bị đẩy ra, cô gái tóc đuôi ngựa vẫn giữ nguyên trang phục biểu diễn

Cô ở phía sau đài do dự thật lâu, mới quyết định tìm Mục Lương, muốn nghe anh đánh giá màn biểu diễn của mình.

- Mục Lương!

Vưu Phi Nhi lén liếc nhìn anh, cô cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

Mục Lương giơ tay lên vẫy vẫy, dịu dàng nói:

- Mau tới đây ngồi đi.

- Được.

Vưu Phi Nhi cắn môi, cô ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Thấm Lan.

- Không nghĩ tới, ngươi còn có thiên phú diễn xuất.

Ly Nguyệt mềm mại cười nói.

- Đúng vậy, diễn tốt lắm.

Mễ Nặc ngọt ngào nói.

- Thật sao?

Vưu Phi Nhi chớp chớp con ngươi màu vàng, nhìn về phía Mục Lương.

- Ừm, rất tuyệt.

Mục Lương gật đầu khẳng định.

Nghe vậy Vưu Phi Nhi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô giống như vừa đánh đổ hũ mật, ngọt ngào vô cùng. Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Phi Nhi, ngươi nghĩ thế nào mà lại đi diễn tiểu phẩm?

- Ta cảm thấy chơi rất vui, vừa vặn cũng muốn nghỉ ngơi một chút, đã bị Tuyết Cơ mang đi tập luyện...

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói.

- Rất tốt, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một chút.

Mục Lương nhẹ giọng nói.

- Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi.

Vưu Phi Nhi nghiêm túc nói:

- Ngày mai… Không, buổi tối hôm nay ta sẽ tiếp tục nghiên cứu bí dược cường hóa thân thể.

- Không vội, ngươi nghỉ ngơi thềm một ngày nữa cũng được.

Mục Lương đưa tay nhẹ nhàng gõ lên trán cô gái tóc đuôi ngựa vàng.

- …Được.

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng ngay sau đó, cô lại ngước mắt hỏi:

- Đúng rồi, Mục Lương, khi nào thì chúng ta rời khỏi Thành Bắc Hải?

- Chờ hội nghị Thánh Địa chấm dứt, chúng ta sẽ rời đi.

Mục Lương ôn nhu nói.

Mễ Nặc khẽ rung đôi tai đầy lông nhung, tò mò hỏi:

- Sau đó chúng ta tới nơi nào?

- Vào chỗ sâu bên trong Vùng Nước Mặn.

Mục Lương quyết định.

Anh có vài mục đích khi quyết định tới chỗ sâu bên trong Vùng Nước Mặn.

Một vì đánh giết hung thú biển cấp cao, mau chóng tăng lên điểm tiến hoá, hoàn thành mục tiêu trăm triệu lần thứ hai, sau đó chuẩn bị tiến hóa Trà Thụ Tinh Thần.

Hai vì tìm kiếm chị của Nguyệt Thấm Lan.

Ba vì tính toán tiến hoá Huyền Vũ.

Hiện tại hình thể của Huyền Vũ đã cực kỳ khổng lồ, sau khi tiến hóa thành cấp mười một, hình thể của nó chắc chắn sẽ tăng lên gấp mười lần.

Đôi mắt Nguyệt Thấm Lan loé sáng, cô nhớ Mục Lương từng nói, anh sẽ đi chỗ sâu trong biển, hỗ trợ tìm kiếm Nguyệt Thấm Di.

Đôi mắt đẹp của Mễ Á khẽ chớp, thành Huyền Vũ muốn tới chỗ sâu trong Vùng Nước Mặn?

- Bình trân châu giác tỉnh thứ hai cũng được mua đi rồi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói. Mọi người đều đặt sự chú ý xuống đại hội nội đường.

- Chúc mừng Áo Cách Tư Cách các hạ, dùng chín mươi ngàn đồng mua được bình trân châu giác tỉnh thứ hai.

Tầm mắt Hồ Tiên dừng trên người Thú Vương đang mặc áo bào đen.

Dưới lớp áo bào đen, Áo Cách Tư Cách cảm thấy thịt đau.

Nếu không phải vì trân châu giác tỉnh có tác dụng phòng thân, trợ giúp lão vượt qua kì suy yếu, lão sẽ không dùng chín vạn đồng cố gắng mua một lọ.

Lão đã chịu đựng không tham dự cạnh tranh Thuỷ Tinh Ngư và linh khí cao cấp, lại không nhịn được sự hấp dẫn của trân châu giác tỉnh. Lão đang đợi, chờ tới khi bí dược chữa thương thân thể xuất hiện, thứ đó sẽ làm cho thực lực của lão khôi phục tới cấp tám.

Khi Hồ Tiên đến thành Vạn Yêu tuyên truyền đã nói qua, hội đấu giá lần này sẽ có bí dược chữa thương, có tác dụng với cả cường giả cấp tám.

Nhưng mà, Áo Cách Tư Cách đợi nửa ngày, chỉ thấy được Nước Mắt Thiên Sứ, cũng không có bí dược chữa thương. Lão cũng muốn cạnh tranh Nước Mắt Thiên Sứ, xem có thể chữa khỏi thân thể hay không.

Nhưng cuối cùng Thú Vương vẫn nhịn xuống, bởi vì Nước Mắt Thiên Sứ kia là cấp 7.

Con ngươi màu đỏ hồng của Hồ Tiên lóe sáng, hô:

- Một lọ trân châu giác tỉnh cuối cùng, giá khởi điểm cũng là năm mươi ngàn đồng, hiện tại bắt đầu cạnh tranh.

- Sáu mươi ngàn đồng!

Bố Vi Nhân giơ lên thẻ số.

- Bảy mươi ngàn đồng.

Lệ Ngõa Cương hét lớn một tiếng.

- Tám mươi ngàn!

Hải Điệp tao nhã mở miệng.

Lệ Ngõa Cương cắn chặt răng, kiên trì nói:

- Chín mươi ngàn!

- Anh, lý trí một chút.

Lệ Ngõa Chương khuyên.

Bọn họ đã bỏ ra rất nhiều đồng Huyền Vũ, nếu lại mua trân châu giác tỉnh, vậy không thể tiếp tục mua vật phẩm khác.

- Đúng vậy, trân châu giác tỉnh này không có tác dụng, còn không bằng mua một kiện linh khí trung cấp.

Lệ Ngõa Khương bĩu môi, hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình không có linh khí trung cấp.

- Ta muốn thể nghiệm một chút cảm giác trở thành người thức tỉnh.

Lệ Ngõa Cương cắn răng nói.

- Anh, hiệu quả của một viên trân châu giác tỉnh còn không kéo dài được một đống lửa trại, tác dụng thật sự không lớn!

Lệ Ngõa Cương cảm thấy nhức đầu nói.

- Ba phút, khi ta chiến đấu với người thức tỉnh, ba phút cũng đủ xoay chiến cuộc.

Lệ Ngõa Cương nghiêm mặt nói.

- Anh… Ngươi muốn cùng dân bản xứ tranh đoạt địa bàn sao?

Lệ Ngõa Chương ngạc nhiên nói.

Chỗ sâu bên trong biển cả có một tòa đảo nhỏ cổ quái, nó cách xa cốc Táng hơn vạn mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận