Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2762: Mới Đó Mà Đã Dỗ Xong Rồi?

Vốn dĩ hắn chỉ định đi hỗ trợ thanh lý Hư Quỷ, không ngờ sau đó Hư Quỷ lại càng ngày càng nhiều, hắn có chút tức giận, vì vậy đi xuống đáy biển tìm sào huyệt Hư Quỷ, bận rộn một hồi, không ngờ buổi tối bất tri bất giác đã trôi qua.

Khi Mục Lương tắm rửa xong xuôi đi ra thì mùi thơm mê người đã bay ra khỏi phòng bếp.

Nguyệt Thấm Lan đi vào chính sảnh, kinh ngạc hỏi:

- Mục Lương, ngươi cả đêm không trở về à?

- Đúng vậy.

Mục Lương cười khổ một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan mềm nhẹ nói:

- Vất vả cho ngươi rồi.

- Không vất vả, ta quen rồi.

Mục Lương cảm thán một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với hắn:

- Đừng nói lời như vậy.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân thanh thúy vang lên, Hồ Tiên đã thay một bộ quần áo khác, đi giày cao gót trở về chính sảnh, đôi mắt màu đỏ rực nhìn về phía Mục Lương.

Hồ Tiên hờn dỗi hỏi:

- Trở về rồi à?

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, áy náy nói:

- Xin lỗi, tối hôm qua ta bận quá không thể trở về được.

Hồ Tiên nói với dáng vẻ không chút để ý:

- Không có gì đâu, bệ hạ chú ý nghỉ ngơi là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, hết nhìn cô gái đuôi Hồ Ly rồi lại liếc nhìn Mục Lương, hai người này có chuyện gì vậy?

Mục Lương cười khổ, biết Hồ Tiên có chút buồn bực, nếu không thì cô ấy sẽ không gọi mình là bệ hạ.

Hắn dịu dàng hỏi:

- Ngươi không vui à?

- Không có, bệ hạ nghĩ nhiều rồi.

Ánh mắt của Hồ Tiên lấp lóe, bước vào nhà ăn.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, nói:

- Xem ra lần này khó dỗ rồi.

- Ngươi đừng làm rộn.

Mục Lương dở khóc dở cười.

Hai người đi vào nhà ăn, ngoại trừ Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ thì những người khác đều ở đây.

Thiên Cức Quan xuất hiện Hư Quỷ nhiều lần, hai người còn không có thời gian nghỉ ngơi, một ngày ba bữa chỉ có thể giải quyết ở căn cứ Không Quân.

Khi mọi người thưởng thức bữa sáng thì Hồ Tiên vẫn luôn an tĩnh suốt toàn bộ hành trình.

Mễ Nặc và những người khác không phát hiện điểm khác thường, ăn sáng xong thì vội vàng đi làm việc của mình, vương quốc Huyền Vũ có thể vận chuyển bình thường cũng có công lao rất lớn của các cô.

- Ta đi làm việc đây.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, cô bỏ lại một câu rồi rời khỏi mà không quay đầu lại.

Ly Nguyệt dịu dàng hỏi:

- Mục Lương, hôm nay có cần ta đi theo không?

- Không cần đâu, ngươi đi làm việc của mình đi.

Mục Lương bình thản đáp.

Hôm nay hắn muốn đi thả Vua Hư Quỷ, điều này cần phải suy tính kỹ lưỡng, làm thế nào mới có thể khiến Vua Hư Quỷ cảm thấy là mình chạy thoát mà không phải là hắn cố ý thả nó đi.

Trong đầu của Mục Lương đã có ý tưởng bước đầu, cần thời gian làm chuẩn bị.

Ly Nguyệt nghe vậy gật đầu một cái, nhẹ giọng nói:

- Tốt, vậy ta đi sân huấn luyện.

- Đi thôi.

Mục Lương đáp một tiếng.

- Ta cũng đi làm việc đây.

Hồ Tiên đứng lên, cất bước chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.

Mục Lương ôn hòa hô một tiếng:

- Chờ một chút.

Hồ Tiên quay đầu nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt u oán hỏi:

- Bệ hạ có chuyện gì thế?

- Ừm, ta có chuyện muốn nói với ngươi, đi với ta đến thư phòng.

Mục Lương đứng lên, thần sắc trên mặt chững chạc đàng hoàng, khiến người ta thấy không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

- Được rồi.

Đôi môi đỏ mọng của Hồ Tiên giật giật, đi theo Mục Lương về phía thư phòng.

Nhóm tiểu hầu gái đưa mắt nhìn nhau, trên mặt viết đầy thần sắc bát quái.

Tiểu Tử nhỏ giọng nói:

- Các ngươi đoán xem bệ hạ có thể dỗ tốt Hồ Tiên đại nhân không?

- Đương nhiên là có thể, đây chính là bệ hạ nha!

Ba Phù nghiêm mặt nói.

- Đúng vậy.

Thanh Vụ gật đầu nhận đồng.

- Ha ha ha ~~~

Nhóm tiểu hầu gái liếc nhau lần nữa, không hẹn mà cùng che miệng cười trộm.

Ba giờ sau.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Hồ Tiên thỏa mãn xoa cái eo nhỏ đi ra ngoài, vẻ mặt hồng hào, sáng bóng.

- Có cần nghỉ ngơi một ngày không?

Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Mục Lương.

- Không được, còn có rất nhiều đơn đặt hàng phải xử lý.

Hồ Tiên hờn dỗi đáp, đi hai bước khôi phục lại dáng vẻ bình thường, lắc eo rời khỏi cung điện.

Cô vừa đi còn vừa sửa sang lại mái tóc dài màu trắng, lưu lại nhóm tiểu hầu gái đưa mắt nhìn nhau.

- Mới đó mà đã dỗ xong rồi à?

Tiểu Tử líu lưỡi.

- Vẫn là bệ hạ lợi hại.

Thanh Vụ không khỏi cảm thán một tiếng.

Tiểu Mật chống nạnh, tức giận nói:

- Các ngươi rảnh rỗi lắm phải không, còn không mau đi làm việc, còn có thời giờ ở đây thảo luận chuyện của bệ hạ hả?

Ngoại trừ Vệ Ấu Lan thì cô là người có tư lịch sâu nhất trong nhóm tiểu hầu gái.

- Hì hì, chúng ta đi làm việc ngay đây.

Đám người Thanh Vụ xô đẩy nhau, cười đùa tản ra đi làm việc của mình.

- Thật sự là quá rảnh rỗi mà.

Khuôn mặt của Tiểu Mật ửng đỏ, đứng thẳng người tiếp tục canh trước cửa thư phòng.

Không bao lâu, Mục Lương ăn mặc chỉnh tề đi ra, hắn chuẩn bị đi xử lý chuyện Vua Hư Quỷ.



Mục Lương rời khỏi cung điện, cất bước thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh rồi biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở bên ngoài Thiên Cức Quan.

- Hoa lạp lạp ~~~

Bên ngoài Thiên Cức Quan, nước biển cuồn cuộn sôi trào, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi của Hư Quỷ làm người ta chán ghét.

Mục Lương liếc nhìn ngoài khơi u tối, thi thể Hư Quỷ đã được dọn dẹp sạch sẽ, nước biển thoạt nhìn không hề có chút sức sống.

Bầu trời Vùng Nước Mặn quanh năm bị mây đen bao phủ, hoàn toàn khác với ánh nắng tươi sáng ở đại lục mới.

- Ông ~~~

Mục Lương không ngừng lại, hắn lại lần nữa biến mất tại chỗ, bay về phía đại lục cũ.

Nửa giờ sau, hắn dừng lại ở một vị trí trên Vùng Nước Mặn gần đại lục cũ, sau đó giơ tay lên ngưng tụ ra một bãi đáp mây mù rộng ba trăm mét.

- Mong là ngươi đừng để ta phải thất vọng.

Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hắn lấy ra vũ khí Phong Cấm, giơ tay lên nhấn vào mấy viên tinh thạch ma thú dựa theo trình tự đặc biệt.

- Ông ~~~

Vũ khí Phong Cấm bị mở ra, phân giải thành sáu khối bộ kiện, nổi bồng bềnh giữa không trung và thả Hư Tứ Vương ra bên ngoài.

Khi nó vừa mới xuất hiện, đôi mắt đỏ ngòm tràn đầy mờ mịt, ngay sau đó lộ ra thần sắc quá đỗi vui mừng, xoay người muốn thoát đi.

- Ai nói ngươi có thể đi hả?

Giọng nói đạm mạc của Mục Lương vang lên.

- Tư lạp ~~~

Tia chớp màu tím nhảy lên, cầm cố Hư Tứ Vương ở bên trong vũ khí Phong Cấm, khiến nó không cách nào chạy ra phạm vi bao phủ của sáu khối bộ kiện.

Trên mặt của Hư Tứ Vương lộ ra vẻ thống khổ, nó hung tợn nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo sát ý, nói:

- Đáng chết, ngươi định làm cái gì hả?

Mục Lương hờ hững nói:

- Đương nhiên là vật tẫn kỳ dụng, bắt ngươi để làm thực nghiệm thôi.

Hư Tứ Vương trợn mắt nhìn Mục Lương, quanh người cuồn cuộn hư khí, nó ước gì có thể xé xác nam nhân trước mắt thành hàng ngàn mảnh nhỏ.

- Ồn ào quá.

Mục Lương hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên rồi vung xuống.

- Ầm ầm ~~~

Thánh Quang Lôi Phạt từ trên trời giáng xuống, đánh chuẩn xác ngay đầu Hư Tứ Vương, khiến hư khí quanh người nó tán loạn.

- Nhân loại hèn mọn.

Hư Tứ Vương kêu rên liên hồi, thực lực từ cấp Thánh rơi xuống Chí Tôn.

- Vẫn chưa đủ.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận