Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1317: Năng Lực Kỳ Lạ Của Tiểu Hầu Gái Mới



Ngải Lỵ Na ngây thơ nói:

- Cô ấy đã từng là kẻ trộm, rất thông minh đó.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Tử hơi mở to, kẻ trộm cũng có thể gia nhập vào thành Huyền Vũ sao?

- Thực ra để cho Hổ Tây đi cũng được.

Mục Lương nói rồi nhìn về phía cô gái tóc màu quất đang vùi đầu vào ăn.

- Hả?

Hổ Tây ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn về phía anh.

Mục Lương điềm tĩnh nói:

- Năng lực giác tỉnh của ngươi, kết hợp với khôi giáp U Linh, có thể thoải mái chạy thoái khi kẻ địch bao vây.

- Ah, vậy sao không để cho ta đi?

Hổ Tây nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.

Giọng nói ôn hoà của Mục Lương:

- Sau khi suy nghĩ tổng hợp, Tuyết Cơ biết thay đổi khuôn mặt, thích hợp xuất hiện ở châu lục mới hơn, có thể thăm dò được nhiều tin tức hơn.

- Là như thế sao....?

Hổ Tây phồng miệng gật đầu.

- Còn có một nguyên nhân, vì thực lực của ngươi không tính là cao.

Giọng điệu của Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu.

-.... Câu này có thể không cần phải nói.

Hổ Tây buồn bực hung hăng cắn vào chiếc Hambuger trong tay.

- Ha ha ha.

Các cô gái không nhịn được mà cười lên, tiếng cười nói rộn ràng trong phòng ăn, Tiểu Tử tò mò nhìn, khoé miệng cô bé không nhịn được giương lên.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan di chuyển, nghiêng đầu nhìn về phía cô bé tóc tím đang đứng ngơ ngác, tò mò hỏi:

- Quay lại chủ đề chính, Tiểu Tử, ngươi là Giác tỉnh giả đúng không?

- Ừm, đúng vậy.

Tiểu Tử ngây thơ gật đầu.

- Năng lực giác tỉnh là gì?

Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi.

Tiểu Tử ngượng ngùng nói:

- Ta cũng không biết giới thiệu thế nào, nhưng có thể thi triển một chút.

- Sẽ rất nguy hiểm sao?

Ly Nguyệt cảnh giác hỏi một câu.

- Sẽ không.

Tiểu Tử liền vội vàng lắc đầu.

Mục Lương vỗ những vụn bánh mì ở trên tay, cười nói:

- Vậy ngươi hãy thi triển năng lực giác tỉnh thử xem.

- Vâng.

Tiểu Tử vừa nói vừa nhìn qua Mục Lương, sau đó nhắm mắt lại thi triển năng lực giác tỉnh.

Ông~

Gợn sóng vô hình xuất hiện ở trong cơ thể của cô bé, ngay sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cơ thể của cô bé trở thành trạng thái nửa trong suốt, khiến cho người ta cảm thấy một loại không chân thật.

- Đây là?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

- Mọi người có thể ném đồ vật về phía ta.

Tiểu Tử yếu ớt lên tiếng.

- Để ta.

Nguyệt Phi Nhan cầm chiếc đĩa Lưu Ly ở trên bàn, nói ném liền ném qua.

- Đợi chút, quá nguy hiểm rồi.

Nguyệt Thấm Lan tức giận giữ tay của con gái lại.

- Vậy thì để ta.

Hồ Tiên nhặt một tờ giấy trên bàn, nhào nặn thành viên, ném về cô bé tóc tím, Một màn thần kỳ đã xảy ta, quả cầu giấy xuyên thẳng qua cơ thể của cô bé, thoạt nhìn không hề bị cản trở.

- Hả hả?

Đám người Hi Bối Kỳ trợn tròn mắt.

Tiểu Tử ngượng ngùng nói:

- Đây chính là năng lực giác tỉnh của ta, công kích của vật thể không thể làm tổn thương đến ta.

- Thật là lợi hại!!

Nguyệt Phi Nhan ngạc nhiên hô một tiếng, con ngươi màu đỏ toả sáng lấp lánh.

- Tương đương với năng lực giác tỉnh xuất sắc, công kích của cái gì cũng vô hiệu sao?

Mục Lương hơi nhăn mày nói.

- Đến bây giờ vẫn chưa gặp phải công kích có thể tổn thương đến ta, cỏn lại... Ta cũng không xác định lắm.

Tiểu Tử nhỏ giọng nói. Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu nói:

- Vậy cũng đã rất lợi hại rồi, có thể đảm nhiệm được rất nhiều công việc.

- Chỉ cần có thể giúp đỡ các vị là được.

Tiểu Tử khôn khéo gật đầu.

…………..

Thành Thánh Dương, Lý Nhị Cốt và Chỉ Chu đang giám sát dân trong thành tu sửa tường thành.

Thuỷ triều Hư Quỷ đi qua, mặc dù thành Thánh Dương dựa vào Dị quỷ, tử thương tạo thành không quá lớn, nhưng tường thành đã sụp đổ không ít, cần phải nhanh chóng sửa lại.

Đông đông đông~~~

Dân trong thành đứng trên tường thành, vung mạnh chiếc búa đá trong tay, đập tảng đá hung hăng vào trong đoạn tường thành. Mồ hôi của bọn họ đầm đìa, đập phá dưới sự giám sát cùa lính canh.

Bức tường bị sập dài gần năm sáu ngàn mét, chuyện này cần hơn một ngàn người dân trong thành tu sửa trong nửa tháng thì mới có thể sửa xong.

- Hy vọng không có hung thú tấn công thành.

Chỉ Tru nghiêng đầu nhìn qua Lý Nhị Cốt.

-Thuỷ triều Hư Quỷ vừa mới qua, hung thú lân cận sợ rằng đã bị bọn chúng ăn sạch rồi, sẽ không có hung thú đến đâu.

Lý Nhị Cốt nhếch mép nói.

- Nói cũng đúng.

Chỉ Tru gật đầu, đồng ý nói:

- Vẫn là ngươi tương đối thông minh hơn.

-.... Là ngươi quá ngốc!

Lý Nhị Cốt tức giận nói.

Chỉ Tru nhíu mày, nghiêng đầu hỏi:

- Hôm nay ngươi làm sao thế, thoạt nhìn có chút lo lắng, có tâm sự sao?

- Không có gì.

Lý Nhị Cốt vẫy vẫy tay, ngước mắt lên nhìn về phía người dân trong thành ở trên tường thành.

Thành Thánh Dương bảo vệ dân trong thành, bây giờ cũng đến phiên bọn họ đến tu sửa tường thành, không ai có thể rời khỏi, trừ phi sửa xong tường thành.

- Không đúng, ngươi chắc chắn là có tâm sự.

Giọng của Chỉ Tru chắc chắn nói. Sau khi trải qua chuyện của triều Hư Quỷ, quan hệ giữa hai người đã kéo gần lại hơn rất nhiều.

-....

Lý Nhị Cốt nghiêng đầu nhìn qua Chỉ Tru, trầm mặc một hồi lâu. Chỉ Tru nhăn mày lại, với thái độ 'ta đang chờ ngươi trả lời'.

Lý Nhị Cốt thở dài, nhỏ giọng nói:

- Ta muốn đi tìm Thu Nhi, sau đó đến thành Huyền Vũ tìm Tiểu Cốt.

Thu Nhi là vợ của Lý Nhị Cốt, nhưng không ở thành Thánh Dương, mà là ở một tòa thành khác cách chỗ này ba ngày đường.

Chỉ Tru ngạc nhiên há miệng, suy nghĩ một lát rồi mới đáp lại:

- Vậy thì đi đi, dù sao thì thuỷ triều Hư Quỷ cũng đã đi qua rồi, cuộc sống sau này có thể thoải mái hơn một chút.

- Nhưng...

Lý Nhị Cốt lại do dự, không dễ dàng gì mới đạt được vị trí người thống lĩnh của thành Thánh Dương, nếu như cứ như thế mà rời đi, thì khó tránh khỏi chuyện không can tâm.

Chỉ Tru nhìn vào ánh mắt cùa Lý Nhị Cốt, biết rõ hắn đang lo lắng chuyện gì.

Hắn giơ tay vỗ lên bả vai của Lý Nhị Cốt, nói lời thành khẩn:

- Người nhà quan trọng hơn.

- Ta hiểu rồi.

Lý Nhị Cốt thở dài một hơi, trong lòng đã hạ quyết tâm.

Chỉ Tru nhìn về hướng cổng thành, nơi đó có hai hàng Dị quỷ, đồng thời cũng là canh giữ, cũng chính vì có sự tồn tại của bọn họ, cho nên các dân trong thành mới không dám lười biếng, nếu không sẽ bị một tát của Dị Quỷ đập chết.

Chỉ Tru thấp giọng nói:

- Nhưng nếu ngươi muốn đi, thì tốt nhất hãy cẩn thận một chút, đừng để Thành chủ phát hiện.

- Ừm, ta đang suy nghĩ cách.

Lý Nhị Cốt gật đầu.

- Tốt nhất là đợi đến tối rồi hẵng đi.

Chỉ Tru kiến nghị.

Lý Nhị Cốt lắc đầu, khàn khàn nói:

- Không được, Dị quỷ vào buổi tối thì càng quỷ mị, nếu như bị bọn họ đuổi theo, thì ta căn bản là không thể tránh được.

- Cũng phải.

Sắc mặt của Chỉ Tru ngưng trọng lại, Dị quỷ giống như là Hư Quỷ vậy, một thân màu đen nhánh, mà sau khi màn đêm buông xuống, thì có thể ung dung ẩn thân vào trong màn đêm, sẽ không bị người khác phát hiện.

- Ta phải tìm một lý do, để đi tìm Thành chủ nói chuyện.

Ánh mắt của Lý Nhị Cốt sáng lên, trong đầu đang suy nghĩ gì đó. Chỉ Tru nảy ra ý tưởng, đột nhiên nói.

- Đến căn cứ trung chuyển mua thức ăn!

-??

Lý Nhị Cốt sửng sốt một lát.

- Ngươi nói với Thành chủ đại nhân, thức ăn ở trong thành đã không còn đủ, máy bay Huyền Vũ đã lâu chưa có đến, ngươi phải đến căn cứ trung chuyển để mua thức ăn mang về.

Trong mắt của Chỉ Tru lóe lên ánh sáng, nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận