Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3167: Thần Chi đại lục. « 2 càng ». (length: 7682)

Trên tán cây, Linh Na mặc áo da thú, sắc mặt hoảng sợ, phát hiện thân thể không thể cử động.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Mục Lương và Ly Nguyệt đi ra từ trong rừng rậm, trong lòng vô cùng lo lắng, không thể truyền tín hiệu báo động ra ngoài.
"Đạp đạp đạp ~~~"
Mục Lương lạnh nhạt nhìn cô gái, mỉm cười nói: "Chúng ta không có ý xấu, ngươi không cần căng thẳng."
Linh Na nghiến răng ken két, căm giận Mục Lương và đồng bọn, nếu thân thể có thể nhúc nhích, nàng sẽ không chút do dự thổi còi xương báo động. Đồ Lệ Na vội nói: "Bệ hạ, chúng ta nói chuyện tử tế với nàng đi."
"Hiện tại không phải đang nói chuyện tử tế sao."
Mục Lương hơi nhíu mày.
Đồ Lệ Na chợt hiểu, Mục Lương mà ra tay thật thì cô gái sẽ chết mất. Mục Lương giơ tay lên vỗ một tiếng, còi xương và cung tên trong tay cô gái biến mất.
Linh Na mắt lộ vẻ kinh hoàng, trong lòng nảy sinh sợ hãi, cảm nhận được Mục Lương mạnh hơn mình rất nhiều. Mục Lương đánh giá cái còi xương trong tay, ngước mắt hỏi: "Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?"
Linh Na cũng đã bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nói chuyện gì, mục đích các ngươi đến đây là gì?"
"Ta không thích ngẩng mặt lên nói chuyện, ngươi xuống đây trước đi."
Mục Lương ngón tay khẽ động, không đợi cô gái đồng ý, liền khiến nàng trực tiếp từ trên cây xuống đất.
Linh Na hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện thân thể đã có thể cử động, nhưng không dám hành động lỗ mãng, cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Lương và những người đi cùng. Nàng nhìn Mục Lương, hỏi: "Các ngươi là người bộ lạc nào, tuyệt đối không phải bộ lạc xung quanh đây, ta chưa từng thấy các ngươi."
Mục Lương lạnh nhạt nói: "Chúng ta đến từ Huyền Vũ Vương Quốc."
"Huyền Vũ Vương Quốc?"
Linh Na lần nữa nhíu mày, cố tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ nhưng không thấy bất cứ thông tin gì liên quan đến Huyền Vũ Vương Quốc.
Nàng lạnh mặt, nói: "Chưa từng nghe qua, các ngươi đang nói dối."
"Đảo này nhiều bộ lạc như vậy, không lẽ ngươi cái nào cũng nghe qua sao."
Ly Nguyệt lạnh lùng lên tiếng, không trực tiếp giải thích về sự tồn tại của Huyền Vũ Vương Quốc.
Linh Na lạnh lùng đáp: "Trên đảo tổng cộng chỉ có 83 bộ lạc lớn nhỏ, ta đương nhiên đều đã nghe qua."
Mục Lương thầm ngạc nhiên, không ngờ trên Thất Lạc chi đảo lại có nhiều bộ lạc như vậy, đều là người Thần Tộc ư?
Linh Na tiếp tục: "12 bộ lạc xung quanh ta đều đã từng đến, phần lớn mọi người ta đều biết, các ngươi chắc chắn không phải người của các bộ lạc đó."
Ly Nguyệt hơi nhíu mày, xung quanh có đến 12 bộ lạc à, vậy bọn họ thật quá xui xẻo, đi lâu như vậy mới gặp được một người.
"Bộ lạc mới thành lập, ngươi cũng có thể biết?"
Mục Lương thản nhiên hỏi.
Linh Na bĩu môi, nhếch mép nói: "Ngươi nghĩ xây một bộ lạc là chuyện đơn giản lắm sao?"
Một bộ lạc mới xuất hiện đồng nghĩa với việc chia cắt một phần đất đai, chiếm đoạt một phần tài nguyên, ảnh hưởng không chỉ có thế.
Trước đây cũng có bộ lạc mới xuất hiện, nhưng hiếm khi tồn tại quá một tháng, không bị các bộ lạc xung quanh chiếm đoạt thì cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.
"Đối với ta mà nói, không khó."
Mục Lương khẽ cười nói. Linh Na mím môi, thực lực của Mục Lương quá khó lường.
Mục Lương không tiếp tục vòng vo nữa, nói thẳng: "Chúng ta không phải người trên đảo này, việc ngươi chưa từng nghe đến Huyền Vũ Vương Quốc là bình thường."
Linh Na đồng tử co rút, sắc mặt kinh hãi nói: "Không thể nào."
"Vì sao không thể nào?"
Mục Lương hơi nhíu mày.
Linh Na giọng điệu nghiêm túc nói: "Thần Chi đại lục lớn như vậy, chưa từng có người ngoại lai nào tồn tại."
"Hóa ra Thất Lạc chi đảo gọi là Thần Chi đại lục."
Mục Lương gật đầu suy tư.
"Sao lại có lục địa nhỏ như vậy chứ."
Ly Nguyệt nhỏ giọng thì thầm.
Linh Na nói rõ từng chữ: "Các ngươi nói từ bên ngoài Thần Chi đại lục đi vào, chuyện đó là không thể, không ai có thể vượt qua được Bích Lũy đại lục."
Ly Nguyệt chớp đôi mắt bạc trắng, hỏi: "Mục Lương, đây chính là cái ngươi nói ếch ngồi đáy giếng sao?"
"Ừ, ếch ngồi đáy giếng."
Mục Lương gật đầu.
"Chúng ta thật sự là từ bên ngoài tiến vào."
Đồ Lệ Na vội nói.
Linh Na lạnh lùng hỏi: "Có gì chứng minh lời các ngươi nói không?"
"Chuyện này đơn giản thôi."
Khóe môi Mục Lương cong lên, thi triển năng lực ý thức cụ hiện hóa.
Hắn muốn tìm hiểu về Thần Chi đại lục từ cô gái này, nên mới có đủ kiên nhẫn giải thích, chứ không thì nàng tin hay không thì cũng liên quan gì đến hắn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Linh Na, cảnh vật xung quanh thay đổi, phát hiện mình đang ở trên một con đường dài, xung quanh người qua lại nhộn nhịp, bên cạnh là những cửa hàng sầm uất.
Vài hơi thở sau, hình ảnh xung quanh lại biến đổi, lần này nàng lơ lửng giữa không trung, thấy những tòa nhà cao tầng, xe thú qua lại trên đường phố.
Hình ảnh lại đổi, lần này là đại dương bao la, nhanh chóng lại thấy bờ biển, những dãy núi nhấp nhô trải dài, các thành trì dày đặc ở giữa...
Linh Na ngây dại cả người, dù hình ảnh trước mặt đã biến mất nhưng vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn đang chìm trong kinh ngạc.
"Này, tỉnh lại đi."
Đồ Lệ Na không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Linh Na giật mình run lên, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.
Nàng giọng run rẩy: "Mấy thứ vừa rồi đều là ảo giác, đều là giả đúng không."
Mục Lương bình tĩnh đáp: "Ngươi tin hay không thì tùy, nhưng nơi đó thực sự là nơi chúng ta sinh sống, mà trong đó nơi này được gọi là Thất Lạc chi đảo. Linh Na hồi tưởng lại mảnh đất bao la kia, so với Thần Chi đại lục, nơi này quả thật giống như một hòn đảo."
Nàng lần nữa nghiêm túc hỏi: "Mục đích các ngươi tiến vào Thần Chi đại lục là gì?"
"Tìm chút thảo dược, tiện đường đưa nàng trở về."
Mục Lương vừa nói vừa liếc Đồ Lệ Na.
Linh Na nghe vậy nhìn sang cô gái, nhíu mày: "Đưa nàng trở về?"
"Ta cũng là người Thần Tộc."
Đồ Lệ Na giải thích.
Linh Na nhíu mày càng sâu hơn, người trong bộ lạc quả thực tự xưng Thần Tộc, đó là truyền thống do tổ tiên để lại, nhưng tất cả mọi người trên đảo đều gọi mình là Thần Tộc, chẳng lẽ còn có loại người không phải Thần Tộc nữa sao?
Đồ Lệ Na thở dài, tiếp tục: "Ở bên ngoài, người Thần Tộc không sống quá 50 tuổi, hơn nữa không có người Thần Tộc."
"Có ý gì?"
Linh Na càng thêm khó hiểu.
Đồ Lệ Na thấy cô gái không hiểu liền giải thích: "Hàng ngàn năm trước, Thần Tộc cũng sinh sống ở bên ngoài, chỉ là sau này thế giới bắt đầu trừng phạt Thần Tộc..."
Linh Na càng thêm bối rối, những gì cô gái nói khác hoàn toàn với lịch sử đại lục mà nàng biết.
Môi nàng run lên, lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy..."
"Sự thật chính là như vậy."
Mục Lương thản nhiên lên tiếng.
Hắn nhìn cô gái, hỏi: "Bây giờ đến lượt ngươi, nói một chút lịch sử của Thần Chi đại lục."
"Từ khi ta có ký ức đã sinh sống ở đây, đã từng đi đến rìa biên giới của Thần Chi đại lục."
Linh Na suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Nơi đó có Bích Lũy đại lục, người nào vào đó thì đến ngày thứ hai sẽ lại xuất hiện tại chỗ cũ, đồng thời không nhớ chuyện gì đã xảy ra khi ra ngoài, ta cũng thế."
Đồ Lệ Na chớp mắt, yên lặng lắng nghe.
Linh Na tiếp tục: "Còn về chuyện ngàn năm trước các ngươi nói, ta hoàn toàn không có ấn tượng, trong sách sử cũng chưa từng thấy."
0.
Ps: «2 chương»: Cầu ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận