Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 797: Thưởng Cho Ngươi Không Xuống Được Khỏi Giường Nhé?



Mục Lương nhìn thấy hai túi da thú căng phồng, ngước mắt nhìn về phía cô gái tai chồn, anh kinh dị hỏi:

- Đã thành công rồi sao?

- Ta đã ra tay, không có loại giao dịch nào không hoàn thành.

Hồ Tiên vô cùng kiêu ngạo lên tiếng.

- Ha ha ha, thật giỏi quá.

Mục Lương cất giọng trong sáng khen ngợi cô.

Anh giữ chặt tay của Hồ Tiên, nhẹ nhàng kéo một cái, đã ôm được cô ấy vào trong lòng mình.

Khuôn mặt tươi cười của Hồ Tiên nổi lên một màu hồng ửng, con ngươi màu đỏ hồng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

- Ngươi thật sự là bảo bối nhỏ giỏi kiếm tiền của ta.

Mục Lương đưa tay khẽ lướt trên đôi môi đỏ mọng của Hồ Tiên.

Anh đã không thể tính được những tinh hạch hung thú mà Hồ Tiên thông qua giao dịch mang về cho mình. Dù ít dù nhiều nhưng nhờ có sự hỗ trợ của cô ấy, điểm tiến hoá của anh mới nhanh chóng tăng lên như vậy.

- Vậy ngươi có thưởng cho ta không?

Con ngươi màu đỏ hồng của Hồ Tiên đột nhiên loé lên sự quyến rũ hút hồn người.

Anh mở to con ngươi màu đen thâm thúy của mình, vươn tay ôm lấy Hồ Tiên, vô cùng sâu kín nói:

- Thưởng cho ngươi không xuống được khỏi giường nhé?

………….

Kẽo kẹt...... Cửa phòng nghỉ bị đóng lại, Mục Lương trở lại thư phòng.

- Hồ Tiên này nếu như ở Địa Cầu, tuyệt đối là một thương nhân thành công.

Anh cảm thán một tiếng, đưa tay mở ra da thú túi.

Ý niệm của anh vừa động, đưa ra một mệnh lệnh:

- Hệ thống, chuyển hóa toàn bộ tinh hạch hung thú thành điểm tiến hóa.

[Đinh! Tinh hạch hung thú đã chuyển hóa thành công.]

Mục Lương vội vàng mở ra bảng bốn thuộc tính cơ bản, và nhìn về phía cột điểm tiến hóa. Điểm tiến hóa: 14311, 2596.

- Tiểu Vũ có thể tiến hoá rồi.

Mục Lương ý niệm vừa động, bảng thuộc tính bốn chiều biến mất.

Anh rời khỏi thư phòng, đi ra phía ngoài cung điện, sau đó bay lên trời, xuyên qua vườn cây đi tới một hàng rào tráng men. Dừng lại một chút để nhìn rõ phương hướng, anh lập tức bay về phía Thiên Cức Quan.

Không bao lâu sau, anh xuất hiện trên một cánh cổng đang đóng, nhìn thấy trên tường thành đang có rất nhiều không quân huấn luyện.

- Đại nhân Mục Lương.

Nguyệt Phi Nhan phát hiện ra anh đến, cô quay đầu lại, con ngươi màu đỏ sáng lên, vô cùng cung kính ôm tay hành lễ.

Ở bên ngoài, cô luôn bảo trì cung kính với Mục Lương, cô phải ở trước mặt tân binh thay anh tạo nên hình tượng uy nghiêm.

- Thành chủ đại nhân!!

Đám người Hi Bối Kỳ cũng dừng lại động tác huấn luyện, đều nâng tay cung kính hành lễ.

- Đại nhân, ngài có chỉ thị gì hay sao?

Ngải Lỵ Na chớp chớp con ngươi hồng nhạt hỏi.

Hôm nay đến lượt cô phụ trách huấn luyện Không Quân, một kỳ huấn luyện kéo dài ba tháng, chỉ trong chớp mắt đã đi qua một phần ba thời gian.

- Ta chỉ đến xem thôi, các ngươi cứ tiếp tục đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Anh từ trên trời giáng xuống, đứng ở trên tường thành.

Mục Lương xuất hiện, làm cho các tân binh ngay cả thở mạnh cũng không dám, tất cả bọn họ đều hướng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía anh.

Trong số những tân binh không quân này, đại đa số bọn họ đều nhận thức anh, cũng biết được rằng, nhờ có anh mà bọn họ mới có được cuộc sống tốt đẹp như thế này.

- Tiếp tục huấn luyện.

Sắc mặt Ngải Lỵ Na vô cùng nghiêm túc.

Cô hô to để lấy lại tinh thần cho các tân binh. Tất cả mọi người lại vội vàng tiếp tục huấn luyện. Hạng mục huấn luyện ngày hôm nay của bọn họ là ngồi xổm nâng vật nặng.

- Tỉ lệ đào thải của tân binh như thế nào?

Mục Lương nghiêng đầu nhìn về phía Ngải Lỵ Na và cô gái Ma Cà Rồng.

- Ba trăm người, hiện tại chỉ còn lại có một trăm chín mươi hai người. Còn lại đều đã bị đào thải.

Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói.

- Đào thải mất một phần ba sao?

Mục Lương nhíu mày.

Huấn luyện mới tiến hành được một phần ba thời gian, mà tân binh chỉ còn lại không đến hai trăm người, tỉ lệ đào thải này cũng không thấp.

Nguyệt Duy Nhan gật đầu nói:

- Đúng vậy, những người bị đào thải đã đưa ra khỏi quân doanh rồi.

Mục Lương nghiêng đầu hỏi:

- Bọn họ đều đã dùng bí dược cường hóa thân thể phải không?

- Đúng, nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng không thể kiên trì được.

Ngải Lỵ Na nhún vai, cô bày ra bộ dáng bất đắc dĩ.

- Vậy đành thế.

Mục Lương lặng im một lát, anh cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của cô ấy, không phải tất cả mọi người đều thích hợp trở thành Không Quân.

Thể chất của mỗi người không giống nhau, người có thể hấp thu rất tốt bí dược cường hóa thân thể, nhưng có người lại không thể.

Anh bình tĩnh hỏi:

- Những hạng mục huấn luyện kia có thuận lợi không?

- Rất thuận lợi, chỉ là.....

Nguyệt Phi Nhan đứng bên cạnh anh, cô ấy ngập ngừng muốn nói lại thôi.

- Nói đi.

Trong đáy mắt của Mục Lương có ý cười.

Trên khuôn mặt của Nguyệt Phi Nhan nở một nụ cười, cô ấy nói:

- Không Quân chúng ta, cũng muốn có sân huấn luyện trọng lực giống như những đội khác trong Quân Doanh.

- Có thể, chuyện này rất đơn giản.

Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhấc lên.

Anh xoay người nhảy xuống tường thành, đi xuống dưới chân tường thành, sau đó ý niệm vừa động, trên mặt đất đột ngột dâng lên bốn bức tường bằng đất đá. Bốn bức tường mới xuất hiện cùng với tường thành liên kết lại cùng một chỗ, hình thành nên một sân huấn luyện hình khối lập phương.

Mục Lương ý niệm vừa động, anh điều khiển trọng lực bao trùm lên sân huấn luyện mới được xây dựng.

Anh dựa theo dạng trọng lực đang được huấn luyện trong quân doanh, sau đó hoàn mỹ khắc lên sân huấn luyện, biến nó trở thành sân huấn luyện trọng lực chuyên môn dành cho không quân sử dụng.

Đám người Nguyệt Phi Nhan từ trên tường thành đi theo Mục Lương xuống dưới, vẻ mặt ai nấy đều hưng phấn, vui vẻ đi vào sân huấn luyện trọng lực. Vừa bước vào bên trọng, ngay lập tức bọn họ cảm nhận được trọng lực khác hẳn bên ngoài đang đè nén trên người mình.

- Quá tuyệt vời, có sân huấn luyện trọng lực rồi, những hạng mục huấn luyện sau này sẽ dễ dàng triển khai hơn.

Hi Bối Kỳ hưng phấn nói.

- Hiện tại hãy để cho các tân binh tiến vào nơi này thử nghiệm một chút.

Nguyệt Phi Nhan quyết định thật nhanh, cô mở ra cánh trên Khôi Giáp Chu Tước vội vàng bay trở lại trên tường thành.

Không lâu sau, tất cả tân binh đều đi tới sân huấn luyện trọng lực mới.

- Đều đi vào hết đi. Trước tiên mọi người ở khu trọng lực gấp đôi hoàn thành năm trăm cái chống đẩy - hít đất.

Ngải Lỵ Na đưa ra mệnh lệnh.

Các tân binh không hề có một chút ý kiến nào. Tất cả bọn họ đi vào sân huấn luyện trọng lực, sau đó nhanh chóng xếp thành hàng, vị trí dựa theo ngày thường vẫn làm, tiếp theo bọn họ nằm úp sấp trên mặt đất bắt đầu tập chống đẩy - hít đất.

Lần này bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, những tân binh tập chống đẩy - hít đất trên sân huấn luyện trọng lực này trở nên khó khăn hơn bên ngoài rất nhiều.

- Hiệu quả cũng không tệ lắm.

Mục Lương vừa lòng gật đầu.

Những giọt mồ hôi tí tách rơi trên người các tân binh, rất nhanh sau đó chúng tụ lại dưới thân thể họ, và nhanh chóng tạo thành một vũng nước nhỏ dưới đất có chiều dài đúng bằng chiều dài của mỗi người trong số họ.

- Mỗi ngày khẩu phần ăn của bọn họ tăng thêm hai phần hoa quả miễn phí, sau đó lại pha thêm một chút nước muối nhạt cho bọn họ uống.

Mục Lương dặn dò nói.

- Vâng.

Nguyệt Phi Nhan đáp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận