Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 178: Cuộc Sống Đầy Khó Khăn

Mục Lương nhìn cửa hàng một vòng, tiếp theo nói:
- Đi đồng ruộng nhổ một gốc khoai lang, bỏ vào trong thùng gỗ kia, sau đó đặt trước cửa cửa hàng.
Khoai lang là thực vật loại lương thực phải bày ra phía trước, có một thực vật sống trưng bày, nhất định có thể hấp dẫn tâm lý hiếu kỳ của mọi người, hấp dẫn nhiều người hơn tới mua khoai lang.
- Vâng, ta lập tức sai người đi kiếm.
Nguyệt Phi Nhan chân thành nói.
Hơn mười ngày ngắn ngửi ở chung, cô hoàn toàn bị Mục Lương chinh phục, là một thiên tài, được mọi người tôn kính.
Trong thành Thánh Dương.
Y Lệ Y và hơn năm trăm người di dân, đang tìm người chỗ trú thân.
- Thiếu lâu chủ, chúng ta đã tìm rất nhiều ngày, căn bản không có chỗ nào còn trống để chúng ta đóng quân ở lại?
Trình Mâu nhỏ giọng khuyên bảo nói:
- Nếu không, chúng ta ở ngoài thành tìm trước một chỗ đóng quân tạm thời?
Mấy người bọn họ đi tới thành Thánh Dương tốn rất nhiều ngày, đến bây giờ còn chưa tìm được một nơi để cho tất cả mọi người có thể ở lại.
Chiếm đóng địa bàn thì càng không cần nghĩ, chỉ dựa vào thực lực hai cường giả cấp 5, căn bản là không đoạt được địa bàn của cường giả cấp 6.
- Ngoài thành không an toàn.
Y Lệ Y có hơi không biết làm sao, cảm thấy trước kia mình quá ngây thơ rồi.
Cô cho rằng mang theo hơn năm trăm người gia nhập vào thành Thánh Dương, chắc chắn sẽ được hoan nghênh, ít nhất cũng sẽ được bố trí một nơi để cư trú.
Có thể hiện thực làm cho Y Lệ Y hiểu rằng, các cô hoàn toàn không được thành Thánh Dương để vào mắt, khi muốn tiến vào bên trong thành sẽ phải tự lực cánh sinh, không có ai sẽ ưu ái cho bọn họ.
- Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, chúng ta phải nhanh chóng kiếm được chỗ đóng quân.
Trình Mâu nhắc nhở khuyên nói:
- Còn như vậy cứ từ từ tiêu hao, thức ăn mọi người mang theo đã sắp ăn hết rồi.
- Được rồi, vậy ở ngoài thành tìm một chỗ đóng quân trước đi!
Y Lệ Y thở dài.
Cô nghĩ muốn cho nhóm người của mình thuận lợi chạy trốn, nên không có mang nhiều thức ăn lắm, bây giờ còn phải dự vào một nhóm săn bắn đi tìm việc làm, hoặc đi săn bắn tìm thức ăn.
- Thiếu lâu chủ, ngươi nên ở bên trong thành!
Trình Mâu trầm giọng nói.
Ngoài thành quá rối loạn, chỉ có những người không có nơi ở trong thành Thánh Dương mới ở ngoài thành, cũng chính là khu dân nghèo.
Để thiếu lâu chủ, một cô gái ở nơi này, Trình Mâu cho rằng bản thân không làm tròn trách nhiệm.
- Không cần, ta và mọi người sẽ ở cùng một chỗ!
Y Lệ Y lắc đầu.
Cuộc sống mới ban đầu đều có khó khăn.
Nếu như cô bỏ lại mọi người ở ngoài thành, chắc chắn sẽ bị họ oán trách!
Thuộc hạ trung thành của cô sẽ không nói, nhưng còn có người khác.
- Đi thôi.
Y Lệ Y khoát tay một cái với Trình Mâu, kế tiếp khuyên bảo ngăn cản.
Trình Mâu trầm mặc đi theo phía sau lưng cô.
Hắn vẫy tay, để cho hơn phân nửa người đi trước ra ngoài thành chọn một nơi đóng quân.
- Trình Mâu, ngươi nói chúng ta tìm công việc nào sẽ tốt đây?
Y lệ đi trên đường phố, nhìn cửa hàng xung quanh.
Từng nhà cũng chỉ là cửa hàng thịt, bên ngoài cửa hàng là nước, còn có cửa hàng vũ khí, với số tiệm vải.
Ngoại trừ các chủ cửa hàng, còn lại một ít là quán trọ, thế nhưng nếu ở lại giá cả sẽ tương đối cao.
- Thuộc hạ cảm thấy hay là đi săn bắn tương đối sẽ tốt hơn.
Trình Mâu liếc mắt nhìn các cửa hàng xung quanh một cái, nếu như làm công tuyệt đối không thể nào đi làm.
- Săn thú, chúng ta rất khó cạnh tranh được với các đội săn bắn còn lại của thành Thánh Dương.
Y Lệ Y lo lắng nói.
Mỗi thành trì lớn đều có vùng đất săn bắn của chính mình, một vài đội săn bắn sẽ chiếm giữ những khu đất săn bắn ấy. Người ngoài đừng mơ tưởng nhúng tay đi vào, rất có thể sẽ xảy ra chuyện đổ máu.
- Chuyện đó...
Trình Mâu cứng họng.
Hắn dẫn đội đi săn thú, xác thực rất khó liều mạng với những đội săn bắn có cường giả cấp 6 dẫn đội.
- Chúng ta trước tìm việc làm vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt vậy!
Y Lệ Y nhìn thấy trước cửa hàng một nhà đang bày bán, quyết định làm gương tốt, sải bước đi vào.
- Khách nhân, xin hỏi cần cấp bậc vải như thế nào?
Nhân viên ấy lập tức mỉm cười chào đón:
- Nơi này của chúng ta có cung cấp bộ lông hung thú để chế tạo thành vải, mặc vào lực lượng phòng ngự có thể chống đỡ công kích của cường giả từ cấp 3 trở xuống.
- Ta là tới tìm việc làm.
Y Lệ Y xấu hổ cười.
Cô lần đầu tiên tìm kiếm công việc, ít nhiều có chút không được tự nhiên.
- Cửa hàng của chúng ta cũng không cần nhân viên mới.
Người đó biến sắc, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi những cửa hàng khác hỏi thử xem.
Hắn sợ chủ nhân của cửa hàng nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp trước mắt, thì bản thân có thể bị mất công việc.
- Được, xin lỗi đã quấy rầy ngươi.
Y Lệ Y áy náy cười.
Cô bất đắc dĩ rời khỏi cửa hàng, đi đến trước một quầy hàng khác, họ cũng giống như cửa hàng trước, mãnh liệt từ chối.
Cả hai đều bị từ chối rất nhanh.
Mà có một số chủ nhân của cửa hàng nhìn thấy Y Lệ Y xinh đẹp, nhìn thấy như vậy muốn để cô ở lại.
Cũng may mắn hai người cũng không có ngu ngốc, biết rõ được ý đồ của chủ nhân cửa hàng.
Cô liên tục bị từ chối ba lần, hoàn toàn bị đả kích, cả hai người đều cảm thấy rất thất bại.
- Thiếu lâu chủ, chúng ta trở về nơi ở trước đi!
Trình Mâu lo lắng nói.
- Được, đi xem phòng ở của bọn họ một chút, xem coi bọn họ đã tìm được nơi ở chưa!
Y Lệ Y thở dài.
Nếu ngay từ đầu cô không có tràn ngập tự tin, thì hiện tại đã không cảm thấy muốn tồn tại lại khó khăn như thế.
Ở thành Thập Lâu có tiền bối để lại của cải, đi tới thành Thánh Dương tất cả đều phải dựa vào bản thân.
Cũng nhờ chuyện đó đã khai sáng làm cho cô biết được khó khăn là như thế nào.
Hai người ra khỏi Thành Thánh Dương, khắp nơi đều là người nghèo, phòng ở thì đổ nát.
Còn có người gầy, da vàng, gầy ốm tùy ý ngồi dưới đất, hai mắt vô thần nhìn người qua lại, hy vọng xa vời có người cho bọn hắn một chút thức ăn, hoặc công việc.
Y Lệ Y trầm mặc không nói, đi xuyên thẳng qua những người nghèo ấy.
Cô đã sớm thích nghi được cảnh tượng như vậy, ngoại thành thành Thập Lâu chính là khu dân nghèo, nhìn thấy nhiều cũng thành thói quen.
Đồng cảm cũng có, thương hại cũng có, nhưng lại không có biện pháp cứu lấy bọn họ.
- Bọn họ ở bên kia.
Trình Mâu chỉ vào khu dân nghèo sát biên giới, nơi đó có một đám người đang dùng da thú dựng lều.
Ở thời điểm hiện tại, mọi người không dám nghĩ đến những căn lều bằng gỗ, và đá, may mắn da thú là vật tương đối có giá trị, mọi người đào tẩu đều sẽ mang theo một ít da thú.
Bây giờ, mọi người dùng để dựng lều bằng da thú, ban đêm rét lạnh cũng có thể giữ ấm được.
- Thiếu lâu chủ, sau này chúng ta sẽ phải ở lại nơi đây à?
- Lúc nào chúng ta dọn vào thành Thánh Dương?
Các cao tầng chứng kiến cuộc đối thoại của hai người, dồn dập hỏi tới.
- Mọi người, hãy bình tĩnh lại.
Y Lệ Y khoát tay, nói:
- Chúng ta chỉ là tạm thời ở bên ngoài, chờ về sau chúng ta giàu có, tất cả mọi người sẽ dọn vào trong thành ở.
- Chúng ta đều phải nỗ lực săn thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận