Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 576: Thang Máy Phiên Bản Dị Giới

Khi Nguyệt Thấm Lan trở lại thì Mục Lương vẫn còn đang chế tác Linh khí, cô không có lên tiếng quấy rầy.
Sau một lát, Vệ Ấu Lan bưng trà nóng và điểm tâm tới.
- Suỵt...
Cô đặt đầu ngón tay trước môi, ra hiệu hầu gái đừng phát ra tiếng động.
Tiểu hầu gái thức thời đặt trà nóng và điểm tâm ở cạnh cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Nguyệt Thấm Lan quay đầu lại, cô ngồi xuống, tay chống cằm nhìn Mục Lương chế tác Linh khí, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hơn một tiếng sau, Mục Lương thành công tạo dựng ba đầu mạch lộ.
Anh lấy ba khối tinh thạch hung thú khảm vào chỗ giao hội mạch lộ, sau đó đầu ngón tay ngưng tụ một giọt máu hình nhưng ngọc, nhỏ xuống tinh thạch hung thú, tiến hành khởi linh.
Ông....
Xương hung thú phát ra tiếng vang thanh thúy, xương cốt trở thành nửa trong suốt, máu nhỏ xuống tinh thạch hung thú thấm vào xương cốt, chảy xuôi trong mạch lộ.
Ánh sáng trắng chợt lóe lên, xương thú Lục Phù to bằng chậu rửa mặt lơ lửng trên đầu, khởi linh thành công.
- Thành công rồi.
Con mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.
Anh giơ tay đè ép xương thú Lục Phù đang lơ lửng trước mặt nhưng nó vẫn bảo trì độ cao, không bị tác động bởi ngoại lực.
Mục Lương nhẹ nhàng nhảy lên khối xương thú Lục Phù, vững vàng đứng thẳng.
Đôi mắt màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lan thoáng qua một tia kinh ngạc, Mục Lương lại muốn chế tạo linh khí phi hành?
- Lên cao.
Mục Lương nhấc chân giẫm nhẹ tinh thạch hung thú bên phải được khảm trên xương thú Lục Phù.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Nguyệt Thấm Lan, xương hung thú chở Mục Lương lên cao với tốc độ đều đặn, rất nhanh chạm đến trần nhà phòng làm việc.
Mục Lương nhấc chân giẫm nhẹ tinh thạch hung thú bên trái, xương hung thú lại bắt đầu hạ xuống, cuối cùng chạm đến mặt đất.
Nguyệt Thấm Lan không khỏi tò mò, hỏi:

- Đây là Linh khí phi hành sao?
Mục Lương giải thích:

- Ta chuẩn bị dùng nó để chế tạo thang máy, hoặc dùng làm linh khí phi hành cũng được.

- Thang máy là cái gì?
Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ mặt mờ mịt, anh lại nói những từ ngữ người khác nghe không hiểu.
- Một loại phương tiện có ích cho dân chúng.
Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.
Rùa Đen càng ngày càng cao, từ mặt đất lên đến mai rùa cần trải qua một thời gian rất dài, đặc biệt là khi vận chuyển vật phẩm, quá hao phí thời gian và sức lực.
Có thang máy cỡ lớn thì không cần lo lắng nữa, bọn hắn có thể dễ dàng vận chuyển một lượng vật phẩm lớn.
Nguyệt Thấm Lan càng thêm mê mang.
- Ta vẫn chưa làm xong.
Mục Lương khẽ cười nói.
Anh cầm vài khối xương thú Lục Phù đã được xử lý, tiếp tục tạo dựng mạch lộ, bây giờ ‘Thang máy’ vẫn còn hẹp, chỉ có thể đứng một người, phải nâng cấp mở rộng mới được.
Cô lại nhìn một hồi, thấy anh chỉ lặp lại thao tác cũ, nàng không thể làm gì khác hơn là đứng dậy rời đi trước.
Dù sao thành Huyền Vũ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cô chỉ có thể nghỉ ngơi một lúc.
Ba giờ sau, Mục Lương thở dài một hơi, trước mặt anh là một mặt phẳng vuông có diện tích khoảng bốn mét được chế tạo từ xương thú Lục Phù.
- Bệ thang máy đã làm xong, còn thiếu ống thang máy.
Mục Lương lẩm bẩm một câu.
Anh mang mặt phẳng lơ lửng rời khỏi thư phòng, bước ra ngoài Cung điện.
Mục Lương đứng bên mép quảng trường nhỏ, nhìn xuống dưới khu Trung Ương.
Anh nhấc chân đạp nhẹ, hơi chuyển động ý nghĩ, một tia sáng lưu ly xuất hiện từ dưới chân, lan tràn đến tầng bảy, tầng sáu, tầng năm,... mãi cho đến tầng một.
- Lên.
Mục Lương thấp giọng nói.
Những nơi tia sáng lưu ly đi qua, tinh thể xuất hiện, biến thành một thông đạo hình vòm, liên thông toàn bộ tám tầng khu vực Trung Ương.
Trong thông đạo lưu ly có bốn cái lõm khảm vào ở bên trên, mục đích là để cố định mặt phẳng lơ lửng, tránh việc mặt phẳng lên quá cao thoát khỏi Trung Ương.
- Như vậy hẳn là được rồi.
Mục Lương nắm mặt phẳng lơ lửng, đặt nó vào trong thông đạo lưu ly.
Ngay sau đó anh hơi chuyển động ý nghĩ, phần lõm khảm chậm rãi khép lại, hạn chế mặt phẳng lơ lửng chỉ hoạt động ở trong thông đạo lưu ly.
- Mục Lương, ngươi đang làm gì đấy?
Chợt có một tiếng nói mềm mại truyền đến.
Mễ Nặc hào hứng chạy tới.
Cô gái tai thỏ đã kết thúc một ngày biểu diễn, vừa trở lại cung điện thì thấy anh đang xây dựng hệ thống thang máy.
- Ngươi tới rất đúng lúc, tới đây thể nghiệm thang máy xem.
Mục Lương dịu dàng ngoắc đối phương lại gần.
- Thang máy?
Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, nàng chưa kịp hỏi rõ thì đã bị anh kéo tới đứng trên mặt phẳng lơ lửng.
Chỉ thấy hắn nhấc chân đạp nhẹ tinh thạch hung thú bên phải mặt phẳng.
Ông !
Ánh sáng trắng lóe lên, mặt phẳng lơ lửng bắt đầu hạ xuống, tốc độ không chậm.
- A a... Nó đang chuyển động!
Đôi mắt của Mễ Nặc trừng to, tay nhỏ nắm chặt tay của Mục Lương.
Mấy chục giây sau, mặt phẳng lơ lửng chạm đất, đi tới tầng một khu Trung Ương.
- Thật nhanh, vèo một cái đã tới tầng một rồi!
Mễ Nặc khen mãi không thôi, đôi mắt đẹp tỏa sáng, quay đầu nhìn về phía Mục Lương, kinh ngạc hỏi:

- Nó có thể đi lên sao?

- Đương nhiên, chỉ cần giẫm vào tinh thạch hung thú ở bên trái.
Anh giơ tay ra hiệu.
Cô gái tai thỏ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy có một viên tinh thạch hung thú nằm bên trái mặt phẳng.
Cô thận trọng nhấc chân đạp lên.
Ông !
Mặt phẳng lơ lửng lại loé sáng lần nữa, chở hai người lên cao với tốc độ đều đặn.
- Nó bay lên thật rồi!
Đôi tai thỏ của Mễ Nặc đong đưa liên tục, nàng thử nhấc chân lên, mặt phẳng lơ lửng lập tức ngừng lại.
Cô lại thử giẫm lên tinh thạch, mặt phẳng tiếp tục bay lên cao.
- Thì ra là không được buông chân.
Mễ Nặc giống như phát hiện đại lục mới.
Mục Lương dở khóc dở cười, có khi nào mặt phẳng lơ lửng sẽ bị thiếu nữ chơi hỏng không?
Thang máy xuất hiện, hấp dẫn rất nhiều người trên Trung Ương.

- Thành chủ đại nhân lại phát minh cái gì?
Ở tầng thứ bảy, Lê Nhã với Lê Tuyết nghe được động tĩnh nên chạy ra từ Công Xưởng Linh khí.
Trước mặt hai người cách đó không xa chính là một con đường làm bằng pha lê.
Không chờ các cô hiểu rõ, Mễ Nặc đã khống chế quảng trường nhỏ lơ lửng bay qua trước mặt hai người, bay lên tầng tám.

- Hả?
Ánh mắt của Lê Nhã ngưng lại, kinh ngạc lên tiếng:

- Chị, đó là Linh khí mới à?

- Đi, chúng ta đi lên xem thử một chút.
Đôi mắt của Lê Tuyết lộ ra tia hứng thú, chỉ cần là chuyện có liên quan với Linh khí, cô đều cảm thấy thú vị.
Hai chị em vô cùng hứng thú chạy lên tầng tám Trung Ương.
Lúc đợi các cô đi tới trên quảng trường nhỏ, Mễ Nặc đã khống chế quảng trưởng lơ lửng kia lần nữa hạ xuống, dừng lại trước mặt Mục Lương đang chờ ở ngoài.

- Thành chủ đại nhân, vừa mới đó là Linh khí phi hành sao?
Lê Tuyết tiến lên trước, rất cung kính khom lưng hành lễ.

- Ừ, xem như thế đi, gọi là... Thang Vận Chuyển.
Mục Lương suy nghĩ vẫn thay đổi cách gọi của Thang máy, dù sao nó vận hành cũng không dùng điện, mà dựa vào trọng lực.

- Thang Vận Chuyển, cái tên thật kỳ cục...
Lê Nhã nhỏ giọng thầm thì.

- Thành chủ, chúng ta có thể nghiên cứu một chút không?
Lê Tuyết cung kính hỏi, cho tới bây giờ, cô chưa từng chế tạo qua Linh khí phi hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận