Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 730: Gần Tám Trăm Triệu Điểm Tiến Hóa

- Mục Lương, ta đã trở về.

Hi Bối Kỳ gọi một tiếng, nàng thu cánh lại rồi đáp xuống trên quảng trường, con mắt màu đỏ ngòm biến trở về màu vàng.

- Tiểu thư Hi Bối Kỳ đã trở về.

Diêu Nhi đang quét quảng trường mở miệng chào hỏi.

Hi Bối Kỳ hỏi:

- Mục Lương đâu?

- Đại nhân ở đang ở trong khu làm việc.

Diêu Nhi nhẹ nhàng đáp lại.

- Ừm.

Hi Bối Kỳ hào hứng chạy vào Cung điện, quen cửa quen nẻo chạy tới khu làm việc.

Cọt kẹt...

Cô đẩy cửa khu làm việc ra, đôi mắt màu vàng óng đối diện với đôi mắt đen của Mục Lương.

- Sao lại vội vã vậy?

Anh kinh ngạc cau mày.

- A...

Tay nhỏ của Hi Bối Kỳ vân vê góc áo, con mắt màu vàng óng mơ hồ.

Trong lúc nhất thời cô không phải biết phải trả lời làm sao, dù sao cũng không thể nói là bởi vì ta quá nhớ ngươi chứ?

- Trước tiên hoan nghênh ngươi trở về.

Mục Lương ôn hòa lên tiếng.

Anh đã nhìn ra cô gái Ma Cà Rồng không có chuyện gì lớn, dù có việc cũng không phải là chuyện xấu, mỉm cười hỏi:

- Lần này chuyến bay vẫn thuận lợi chứ?

- Ừm, rất thuận lợi, còn buôn bán lời rất nhiều tinh thạch hung thú.

Hi Bối Kỳ liên tục gật đầu hồn nhiên nói.

Theo bản năng cô giơ tay lên, lúc này mới phát hiện tinh thạch đều đang ở chỗ Nguyệt Phi Nhan.

- Phi Nhan đâu?

Mục Lương nhẹ giọng hỏi.

- Chuyện đó, Phi Nhan vẫn còn ở Sơn Hải Quan...

Hi Bối Kỳ ngượng ngùng cúi đầu.

Đáy mắt Mục Lương hiện lên ý cười, hỏi:

- Ngươi trở về trước một bước là có chuyện gì?

- Chuyện đó...

Hi Bối Kỳ đảo mắt một vòng, ngây thơ nói:

- Ta là muốn nói cho ngươi biết, những bức thư người trộm viết thư đều đã giao cho nhân vật mục tiêu, còn dẫn theo bọn hắn trở về.

- Vậy bọn hắn ở đâu rồi?

Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn.

- Bọn hắn vẫn đang đăng kí ở Sơn Hải Quan.

Hi Bối Kỳ không xác định nói.

- Như vậy, vậy ngươi đi nghỉ trước đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Cô vô thức lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Ta không phiền, ta ở chỗ này chờ Phi Nhan đến đây.

- Lại đây ngồi đi.

Mục Lương đưa tay ý bảo.

Cô hô với bên ngoài một tiếng:

- Diêu Nhi, mang trà lên đi.

Một lát sau, tiểu hầu gái đẩy cửa mà vào, mang trà nóng đặt trước mặt cô gái Ma Cà Rồng.

Anh cầm lấy kịch bản mới viết xong trên mặt bàn đưa cho cô gái Ma Cà Rồng, nói:

- Đây là kịch bản mới, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì có thể nhìn.

- Được.

Hi Bối Kỳ thuận miệng lên tiếng.

- Người đẹp và dã thú?

Cô chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, tên của kịch bản mới làm cho cô cảm thấy hứng thú, mở ra trang thứ nhất, bắt đầu từ từ xem.

'Người đẹp và dã thú' là một trong những kịch bản mà Mục Lương mới viết, linh cảm bắt nguồn từ một câu truyện cổ tích cùng tên ở Địa Cầu.

Chỉ là thay đổi một chút nội dung, làm cho tình tiết cốt truyện phù hợp hơn với thế giới quan của thế giới này, đồng thời khiến cho câu chuyện này còn có ý nghĩa giáo dục.

Anh còn có thể viết một bản kịch nói mới nữa, đồng thời mở rộng quy mô của viện ca kịch, tuyển mộ diễn viên mới.

Đến lúc đó, trong viện ca kịch cũng có thể cùng lúc có mấy buổi biểu diễn kịch nói, tăng mạnh thu nhập tinh thạch hung thú.

Hi Bối Kỳ dần dần nhìn đến mê mẩn, đợi cô lấy lại tinh thần thì Phi Nhan đã gõ cửa phòng làm việc.

- Mục Lương, ta đã trở về.

Giọng nói thanh thúy của Nguyệt Phi Nhan truyền vào.

- Vào đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Nguyệt Phi Nhan đẩy cửa mà vào, trong tay còn cầm túi da thú có vẻ căng phồng, hiển nhiên là lần này thu hoạch không nhỏ.

- Mục Lương, đây là tinh thạch lần này ra ngoài kiếm được.

Cô đặt túi da thú ở trước mặt anh.

- Vất vả rồi.

Mục Lương dịu dàng an ủi một câu.

- Không vất vả.

Nguyệt Phi Nhan khoát tay áo.

Cô nhìn về hướng Hi Bối Kỳ, hai tay chống nạnh tức giận nói:

- Ngươi chạy cũng quá nhanh.

- Hì hì... Ta đây không phải vội vàng về báo cáo công việc với Mục Lương ư? Hi Bối Kỳ cười mỉa vài tiếng, cô muốn tiếp tục áp xuống sự khác thường của mình.

Mục Lương cười cười, đưa tay dò vào túi da thú, suy nghĩ hơi chuyển động một chút.

- Hệ thống, đem tinh thạch hung thú chuyển hóa thành điểm tiến hóa.

- Keng! Chuyển hóa thành công.

Âm thanh gợi ý của hệ thống hạ xuống, hắn lại mở ra bảng thuộc tính bốn chiều.

... Ẩn dấu...

Điểm thuần dưỡng: 213 0.

Điểm tiến hóa: 797 23, 950 1.

Năng lực: Cự lực ( cấp 7 ).

... Ẩn dấu...

- Gần tám trăm triệu điểm tiến hóa.

Sau khi Mục Lương nhìn thấy mức điểm tiến hóa, đôi mắt màu đen lập tức sáng lên thêm vài phần.

Ở thành Hắc Thủy dừng lại ba ngày, Phố Buôn Bán đã buôn bán lời rất nhiều tinh thạch.

Trong đó thành chủ Hắc Thủy đóng góp nhiều nhất, có một khoản giao dịch lớn là hắn đặt trước linh khí máy ảnh, trả trước năm nghìn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Tiếp theo, những Tù Trưởng của bộ lạc khác, các thế lực khắp nơi thành Hắc Thủy, thương nhân hành hoang có giao dịch cũng không nhỏ.

Trong đáy mắt Mục Lương có vẻ hưng phấn không che giấu được.

Anh đang mong đợi, rất nhanh sẽ sở hữu con hung thú cấp 10 đầu tiên.

Đến lúc đó, Rùa Đen sẽ biến thành cái dạng gì đây?.

Nguyệt Phi Nhan giơ tay khua khua, ngây thơ nói:

- Mục Lương, tự ta đã mang những tên trộm đó đến, bọn họ đang ở phòng khách.

- Ừm, ta biết rồi, để cho bọn hắn chờ một lát.

Mục Lương thản nhiên nói.

Anh còn đang đắm chìm trong vui sướng, nghĩ tới lúc đến thành Ngự Thổ thì có thể góp đủ một tỷ điểm tiến hóa rồi.

...

Trong phòng khách.

Ba người Du An ngồi trên ghế, mặt bàn trống rỗng, bọn hắn chỉ có thể ngồi không.

Đây là Nguyệt Phi Nhan cố ý dặn dò, không cần thiết cho người không có ý tốt quá thoải mái.

Bên ngoài phòng khách, Đại An Ti đứng dựa tường, nhàm chán dùng ngón tay vòng quanh chơi phát sao.

- Đại An Ti, ngươi ở nơi này làm gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan đang ôm tập văn kiện dầy ở trong lòng đi vào chính sảnh.

Đại An Ti trở tay tay chỉ chỉ phòng khách, đi lên trước giải thích:

- Ta đưa những tên trộm này đến đây, ta giúp đỡ canh chừng nhìn một chút.

- Thực sự không cần, nơi này là Cung điện, có Mục Lương ở đây.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười nói.

Chỉ cần Mục Lương ở Cung điện, có thể nói là chỗ an toàn nhất thành Huyền Vũ.

Đại An Ti nghiêm mặt nói:

- Nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch môi đỏ mọng, lễ phép cười cười.

- Đang nói chuyện gì đấy?

Mục Lương và Hi Bối Kỳ, Nguyệt Phi Nhan đi tới.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Đang nói chuyện vấn đề an toàn của những tên ăn trộm này.

- Hì hì... Mẹ nhớ ta không?

Nguyệt Phi Nhan vọt đến, ưu nhã ôm eo nữ nhân.

- Không có.

Khóe môi Nguyệt Thấm Lan nhếch lên mỉm cười, ngoài miệng lại nói lấy nói mát.

Nguyệt Phi Nhan lập tức bĩu môi, giả vờ tổn thương thầm nghĩ:

- Ta không tin, sao mẹ lại không nhớ ta?

- Ấy da da... Ngươi lớn rồi không còn nhỏ nữa, còn cứ quấn lấy người già như ta.

Giọng nói Nguyệt Thấm Lan mang theo ý cười, sau đó vươn ngón trỏ ra để ở trên trán con gái, đẩy nàng ra.

Ánh mắt Đại An Ti lấp lóe, tình cảm của hai mẹ con này thật tốt.

Mục Lương cười lắc đầu, sau đó đẩy cửa phòng khách ra, đám người Nguyệt Thấm Lan vội vã đi vào theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận