Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 656: Tòa Thành Người Dân Hành Nghề Ăn Trộm

- Thưa Thành chủ đại nhân, bọn họ là một nhóm ăn trộm ….

Tuyết Cơ liền đem chân tướng chuyện cùng với lai lịch của Vũ Điền, Vũ Mộng kể cho Mục Lương nghe.

- Hai tên trộm tới từ thành Ngự Thổ sao?

Mục Lương nghe xong, có chút đăm chiêu, trầm ngâm suy nghĩ.

Khuôn mặt của Tuyết Cơ nghiêm túc nói:

- Thưa Thành chủ, chúng ta phải hết sức cẩn thận với bọn chúng. Nhất định bọn họ có mưu đồ với thành Huyền Vũ chúng ta.

- Được rồi. Ta sẽ cho người theo dõi chúng.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Có cần ta nhìn chằm chằm bọn họ không?

Tuyết Cơ hưng phấn hỏi, cô không quên thân phận của mình chính là một thành viên ngoài biên chế của Đội ám sát U Linh chiến thuật.

Mục Lương lắc đầu nhẹ giọng đáp:

- Tạm thời không cần tới ngươi. Ta có ứng cử viên tốt hơn cho chuyện này. Ngươi vẫn nên tiếp tục phụ trách việc dạy diễn kịch.

- Ta hiểu rồi.

Đáy mắt Tuyết Cơ xẹt qua một tia mất mát, cô cố nặn ra nụ cười sau đó cung kính thi lễ:

- Không còn việc gì nữa, vậy ta xin quay về.

- Chờ chút đã, ngươi hãy nói cho ta tình huống của thành Ngự Thổ.

Mục Lương gọi cô quay lại.

- Thưa Thành chủ đại nhân, hoàn cảnh ở thành Ngự Thổ rất đặc biệt. Sáu mươi phần trăm dân số của thành đều hành nghề trộm cắp và người thân của họ.

Tuyết Cơ suy nghĩ một chút rồi nói.

- Sáu mươi phần trăm dân cư là nghề ăn trộm..…?

Mục Lương nheo mắt lại, thành Ngự Thổ này không khác gì một ổ trộm.

- Ba năm trước, dân cư của thành Ngự Thổ là ba mươi ngàn người, còn hiện tại có bao nhiêu thì ta không rõ lắm.

Tuyết Cơ tiếp tục nói.

- Ừm. Còn gì nữa không?

Mục Lương nhẹ giọng hỏi.

- Ta chỉ ở thành Ngự Thổ có một ngày mà thôi, lại còn là vào ba năm trước. Tình huống bây giờ thực sự là ta không biết.

Tuyết Cơ thành khẩn trả lời.

- Ta đã rõ. Ngươi lui xuống đi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, sau đó vung tay áo.

- Vâng.

Tuyết Cơ cung kính cúi chào rồi xoay người rời khỏi thư phòng.

- Tiểu Phù, ngươi vào đây một chút.

Mục Lương gọi to một tiếng.

Bạch bạch bạch … có âm thanh bước chân vội vã truyền đến, cô hầu gái nhỏ đẩy cửa vào rồi bước nhanh tới trước mặt anh.

- Mục Lương đại nhân, ngài gọi ta có chuyện gì sai bảo ạ?

Ba Phù vội vàng hỏi.

- Ngươi đi gọi Ly Nguyệt và Hồ Tiên tới đây cho ta.

Anh trầm giọng nói, anh nhớ rõ hôm nay đến lượt Ly Nguyệt phụ trách huấn luyện bộ đội đặc chủng u linh ở ngoài Trung Ương.

- Vâng.

Ba Phù cung kính đáp sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Chừng mười lăm phút sau, một cô gái có tóc bạc và một cô gái đuôi chồn lần lượt tiến vào phòng làm việc.

- Mục Lương, ngươi tìm ta có việc sao?

Ly Nguyệt cất lên âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nói xong, cô tháo mũ giáp xuống lộ ra mái tóc bạch kim cùng cặp mắt mê người với con ngươi màu bạc. Đường nét màu đỏ tươi trên mặt và cổ đã hoàn toàn biến mất khiến dung mạo của cô trở nên điềm tĩnh hơn.

- Nếu không có chuyện gì thì sẽ không gọi chúng ta đến?

Hồ Tiên cười quyến rũ, cô nghiêng người ngồi xuống tay vịn ghế của Mục Lương.

Mục Lương mỉm cười, gật đầu đồng ý. Anh nhìn hai cô gái trước mặt rồi phân phó:

- Chuyện là thế này. Trên phố buôn bán xuất hiện một cặp anh em, tên là Vũ Điền và Vũ Mộng. Bọn chúng đang trọ ở Tam Tinh Lâu. Ta muốn hai ngươi theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng.

- Vũ Điền với Vũ Mộng sao? Bọn chúng có gì đặc biệt?

Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Mục Lương đan mười ngón tay vào nhau, giải thích:

- Bọn chúng đều là trộm đến từ thành Ngự Thổ. Tuyết Cơ hôm nay đã nhận ra bọn chúng.

Hai cô nghe xong lời Mục Lương nói liền có chút đặm chiêu gật đầu..

- Ta đã rõ, ta sẽ phái người theo dõi bọn chúng sát sao.

Ly Nguyệt trịnh trọng nói. Còn Hồ Tiên thì tự tin tràn đầy:

- Ngươi yên tâm, có ta ở đây, bọn chúng sẽ không làm loạn được Phố Buôn Bán đâu.

- Được rồi. Đừng nóng vội ra tay, cứ theo dõi chúng đã, thử xem có thể dẫn dụ được những tên khác không?

Mục Lương mỉm cười.

- Ta đi cử người.

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ly Nguyệt vang lên.

Anh gật đầu rồi ôn hoà cười:

- Mễ Nặc có làm chút kẹo, các ngươi cũng đi nếm thử đi, mùi vị rất ngon đấy.

- Vâng.

Ly Nguyệt hơi cong cong khoé môi liền xoay người rời khỏi thư phòng.

- Có kẹo ư? Ta phải đi nếm thử ngay mới được.

Hồ Tiên quẳng cho Mục Lương một ánh mắt mê hoặc lòng người sau đó uyển chuyển đứng lên, rồi quyến rũ rời đi.

Mục Lương lắc đầu cười, nhỏ giọng nói thầm một tiếng, đúng là hồ ly tinh.

Ngay sau khi hai người rời đi, Nguyệt Thấm Lan cũng bước vào thư phòng.

- Mục Lương, đây là bảng báo cáo số liệu sản xuất hàng ngày của từng xưởng.

Nguyệt Thấm Lan đặt một chồng giấy xuống trước mặt anh.

- Được rồi, lát nữa ta sẽ xem.

Mục Lương ấn tay vào chồng giấy rồi ngước mắt nhìn lên nói:

- Ngươi đi điều tra tình huống thành Ngự Thổ cho ta.

- Thành Ngự Thổ ư?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc, cô khó hiểu hỏi:

- Xảy ra chuyện có liên quan đến thành Ngự Thổ sao?

Cô đã nghe qua cái tên thành Ngự Thổ này rồi nhưng không biết nhiều lắm về nó, chỉ biết rằng từ chỗ đó đến đây rất xa, cần phải đi một, hai tháng mới tới.

- Có tình huống đặc biệt, cho nên ta mới muốn tìm hiểu một chút.

Mục Lương thản nhiên trả lời.

- Vâng, ta sẽ cho người đi điều tra.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói, sau đó cô lại tò mò hỏi thêm:

- Nhưng chuyện gì đã xảy ra?

Mục Lương mỉm cười đáp:

- Ừm, chỉ là một chút việc nhỏ, chuẩn bị cần thiết cho sự tình chưa xảy ra mà thôi.

Chuẩn bị cho chuyện chưa xảy ra? Có nghĩa là gì? Cô tao nhã ném qua một ánh mắt xem thường, lại chơi trò thần thần bí bí.

Mục Lương cười, đành phải đem sự tình về thành Ngự Thổ và Vũ Điền Vũ Mộng kể lại cho cô nghe.

- Hoá ra là như vậy. Ta hiểu rồi.

Nguyệt Thấm Lan giật mình, cô xoay người bước nhanh ra khỏi thư phòng, đã có người dám đánh chủ ý tới thành Huyền Vũ, không quản là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều phải hết sức cẩn thận.

- Người không an phận càng ngày càng nhiều.

Mục Lương nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng kín mà cảm thán một tiếng. Cho dù đến bất kỳ một toà thành nào, muốn tìm kiếm những kẻ trộm mơ ước thành Huyền Vũ thì đều vơ được cả một nắm.

- Thành Ngự Thổ sao…? Rất thú vị.

Mục Lương cúi đầu nhắm mắt lại.

……….

Sáng sớm

Đinh đoong ~~~

Cùng với âm vang của 7 tiếng chuông, ngày mới cũng bắt đầu.

- Tu tu tu ~~~~

Ngoài cổng lớn của cung điện, Nguyệt Thấm Lan ngẩng đầu nhìn về Sơn Hải Quan.

Ngay sau đó, đôi cánh to lớn của Ưng Lửa bay vút lên trời, vỗ cánh trên không trung, cuối cùng biến mất trong làn mây.

- Lại đi rồi.

Đôi mắt màu xanh biển của Nguyệt Tẩm Lam lóe lên, nhìn Ưng Lửa bay đi.

Hôm nay là thời gian bay đến Huyền Vũ, 3 ngày sau mới trở lại, đến lúc đó thì Rùa Đen chắc cũng đến thành Sơn rồi.

Đùng đoàng

Rùa Đen tỉnh lại, vẫn tiếp tục hướng về phía thành Sơn.

- Đang nghĩ cái gì đấy?

Mục Lương từ Cung điện đi ra, thò tay ôm lấy vòng eo xinh đẹp của cô gái.

- Ta chỉ cảm thán, thời gian trôi nhanh quá, Phi Nhan lại đi rồi.

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu nói.

- Phi Nhan cũng lớn rồi.

Mục Lương cười ôn hòa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận