Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 534: Kiên Trì Một Chút Nữa Là Tốt Rồi

Mễ Á gật đầu nói khẽ:
- Ừ, nơi này mở rất nhiều cửa hàng mới, tối nay chúng ta có thể tới dạo chơi.
- Trước đó ta phải bàn chuyện hợp tác với Mục Lương xong xuôi đã.
Bối Nhĩ Liên hòa ái nói.
- Đây là mùi hương gì vậy?
Tứ trưởng lão hít mạnh một hơi, một hương thơm dụ người lượn lờ quanh mũi hắn.
- Đó là mùi của bánh bột ngô.
Hồ Tiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Bánh bột ngô là mỹ thực mới của Tiệm Bắp Mỹ Vị mới nghiên cứu ra, được làm từ hạt bắp và bột lúa mì.
Ừng ực ừng ực...
Tứ trưởng lão nuốt nước miếng, vô thức dừng bước.
- Chúng ta nên bàn chuyện hợp tác trước.
Bối Nhĩ Liên thấp giọng nói.
- Tứ trưởng lão, Phủ Thành Chủ thành Huyền Vũ có những món ngon hơn nhiều.
Lan Đế nhỏ giọng nhắc nhở.
Tứ trưởng lão cắn răng, cất bước đuổi theo.
Cửa ra vào Tam Tinh Lâu, A Đát Trúc và Giả Lỗ ngừng chân quan sát, sự kinh sợ trong mắt hai người còn chưa rút đi.
Bọn hắn tận mắt chứng kiến Ốc Đảo xuất hiện.
- Ngươi có từng nghe nói về tòa thành lơ lửng trên không bao giờ chưa?
A Đát Trúc nghiêng đầu hỏi.
- Chưa, có thể là các trưởng lão sẽ biết.
Giả Lỗ lắc đầu.
A Đát Trúc suy đoán nói:
- Có thể là tòa thành này cũng thuộc về thành Huyền Vũ.
- Rất có khả năng.
Giả Lỗ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn chỉ là không rõ, vì sao tòa thành lớn kia có thể lơ lửng ở trên không.
Đạp đạp đạp...
Trên đường lớn đi về hướng Khu Vực Trung Ương.
Hồ Tiên đi ở phía trước, đi theo phía sau là đám người Ốc Đảo.
- Thay đổi rất nhiều...
Bối Nhĩ Liên thấp giọng cảm thán.
Tứ Trưởng Lão trợn to hai mắt, lúc này, hắn giống như một đứa bé hiếu kỳ, nhìn nơi đây nhìn nơi kia một chút, nhẫn nhịn không phát ra tiếng thán phục.
- Mễ Á, nơi đây thay đổi đến ta cũng sắp không nhận ra rồi.
Lan Đế kinh ngạc lên tiếng.
- Đi vào bên trong, thay đổi mới lớn.
Đôi mắt màu đỏ rực của Mễ Á lấp lóe.
Lan Đế nghe vậy len lén nhìn về phía Tam Trưởng Lão, cô có thể ở lại thành Huyền Vũ hay không thì phải nhìn Bối Nhĩ Liên có gật đầu hay không.
Sau khi, thành Huyền Vũ cải tạo lần thứ tư, từ Úng Thành xuất phát tới Khu Vực Trung Ương cần 40 phút.
Hai bên đường lớn liên thông Khu Vực Trung Ương và Úng Thành đều trồng cây làm đẹp cảnh quan, cây xanh cao hơn năm mét nở đầy hoa nhỏ, mùi hương thơm không hề gay mũi.
Đi thẳng một đường về phía trước, Tứ Trưởng Lão cũng vừa bước đi vừa nói tùy tiện vài câu, vẻn vẹn chỉ ngắm nhìn cây hai bên đường lớn, tất cả còn nhiều hơn số cây xanh trên Ốc Đảo cộng lại.
Một đường ngắm hoa một đường khen ngợi.
Trước cổng chính Khu Trung Ương, A Thanh nghiêng người sang tránh ra vị trí, Hồ Tiên dẫn đám người đi vào Trung Ương.
- Khu Trung Ương đã trở nên cao hơn rồi.
Lan Đế ngửa mặt lên nhìn tán cây Trà Thụ Tinh Thần to lớn, duy chỉ có nó vẫn là bộ dáng quen thuộc.
- Đi theo ta, không nên đi lung tung.
Hồ Tiên nghiêng đầu ra hiệu, từng bước uốn éo tiếp tục đi về phía trước.
Đám người vội vàng đuổi theo, đôi mắt lại nhìn chằm chằm cây xanh xung quanh, chúng xanh mơn mởn và có vẻ tràn ngập sức sống, làm cho Tứ Trưởng Lão kinh ngạc không thôi.
Hắn nhớ tới cây xanh trên Ốc Đảo, cái hình dáng nửa chết nửa sống kia, cả hai hoàn toàn không thể sánh bằng.
- Cây xanh ở nơi này lớn lên tốt như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Tứ Trưởng Lão cau mày trầm tư.
Đạp đạp đạp…
Tầng tám Trung Ương, đám người đi mất mười lăm phút mới lên tới đỉnh.
- Phải đi lâu thật.
Lan Đế nhỏ giọng thầm thì.
Đám người đi vào Cung điện, thấy tiểu hầu gái đang lau chùi cửa sổ, nhón chân muốn lau phía trên, dáng vẻ cuống cuồng khi nhìn thấy người.
Hồ Tiên quyến rũ nói:
- Tiểu Lan, dẫn khách tới phòng tiếp đón trước đã.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan buông khăn lau xuống, hai tay xoa xoa trên tạp dề, chạy chậm đến dẫn đường.
- Mấy vị, mời đi theo ta.
Vệ Ấu Lan đi ở phía trước, dẫn đám người đi về hướng Thiên Điện.
Hồ Tiên thì xoay người tới phòng làm việc, đẩy cửa phòng ra, quyến rũ nói:
- Mục Lương, người ta đưa về đã để cho Tiểu Lan dẫn đến phòng khách rồi.
- Ừm, đợi lát nữa ta sẽ đi.
Mục Lương vùi đầu thuận miệng lên tiếng.
Anh đang viết hai câu hành khúc cuối cùng, đúng lúc có linh cảm, dự định thừa thế xông lên viết xong cả khúc chiến ca.
- Không có việc gì, không vội.
Hồ Tiên đi tới sau lưng Mục Lương, đuôi cáo quấn lên hông của anh, cúi đầu nhìn nội dung viết dưới ngòi bút.
Mục Lương dừng động tác trên tay, đuôi cáo ngang hông làm cho suy nghĩ của anh có chút rối loạn.
Anh cười khổ hai tiếng, đặt bút than trong tay xuống, ôn hòa nói:
- Thôi vậy, đi tiếp khách trước.
- Làm phiền đến ngươi rồi sao?
Hồ Tiên mở mắt ra, đôi mắt màu đỏ rực lóe lên tia tinh ranh.
- Không có việc gì.
Mục Lương duỗi tay ôm eo thon của cô, kéo cô tới trước người.
Ánh mắt Hồ Tiên né tránh, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vệt ửng đỏ, chỗ đuôi cáo quấn lấy được buông lỏng xuống.
Cô đây là có lòng mà không dám chịu trách nhiệm.
- Đi thôi, đi tới phòng tiếp khách.
Mục Lương yên lặng nở nụ cười, đưa tay vuốt mũi thon của Hồ Tiên.
Anh buông lỏng tay, chỉnh sửa ống tay áo trên người, quay người đi ra phía ngoài.
- Kiên trì một chút nữa là tốt rồi.
Hồ Tiên bĩu môi nói thầm.
Không biết là cô đang nói mình, hay đang chỉ Mục Lương.
Trong phòng khách, Tứ Trưởng Lão uống Trà Tinh Thần mà tiểu hầu gái bưng tới, tinh thần đang rơi vào trạng thái thoải mái.
Sau khi trà vào cổ họng, tinh thần của hắn cảm thấy sự thư thái mà trước giờ chưa từng có, khí bẩn trong cơ thể bị tống ra, cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngoài cái đó ra, hắn lờ mờ có dấu hiệu đột phá, chỉ là cái loại cảm giác này chớp mắt là qua, hắn không thể bắt được.
- Đây là trà gì vậy?
Tứ Trưởng Lão ngạc nhiên lên tiếng.
- Đây là Trà Tinh Thần, là dùng lá Thánh Thụ của thành Huyền Vũ làm ra.
Lan Đế nhỏ giọng giới thiệu.
Tứ Trưởng Lão không nhịn nổi hỏi:
- Còn nữa không?
Thực lực hiện tại của hắn là cấp bảy sơ cấp, hơn nữa còn kẹt ở cái cảnh giới này đã năm năm, từ đầu đến cuối vẫn không thể đột phá.
Vệ Ấu Lan nhẹ nhàng lên tiếng giới thiệu:
- Ngươi vừa mới uống là Trà Tinh Thần đặc biệt, mỗi cân giá một ngàn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Mắc như vậy!
Tứ Trưởng Lão trừng lớn con ngươi.
Vệ Ấu Lan bình tĩnh nói:
- Trà Tinh Thần đặc biệt được sinh ra từ Trà Thụ Tinh Thần cấp tám.
- Hóa ra là cấp tám, khó trách...
Tứ Trưởng Lão lập tức bình thường trở lại.
Hắn do dự một chút, cắn răng nói:
- Ta muốn một cân.
Bối Nhĩ Liên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
- Cái này, các hạ cần đi tới Trân Bảo Lâu mua.
Vệ Ấu Lan nhẹ giọng nói.
- Trân Bảo Lâu?
Tứ Trưởng Lão sửng sốt một chút, đó là nơi nào?
Lỵ Lỵ thấp giọng nói:
- Tứ Trưởng Lão, ta biết ở đâu, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi.
- Được.
Tứ Trưởng Lão bình tĩnh lại.
Đạp đạp đạp...
Tiếng bước chân truyền đến, Mục Lương và Hồ Tiên đi vào phòng khách.
- Thành chủ đại nhân.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn hành lễ, giúp Mục Lương và Hồ Tiên kéo ghế ra, đồng thời rót trà nóng cho bọn họ.
- Mục Lương các hạ, lại gặp mặt rồi.
Bối Nhĩ Liên đứng lên ra hiệu, thể hiện lòng thành và kính trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận