Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1900: Ai Là Vợ Của Ngươi Chứ...? Ta Cảm Thấy Lời Nói Của Cô Ta Có Ẩn Ý Gì Đó



Mục Lương nhìn khuôn mặt của cô, do dự nói:

- Ừm, nói như thế nào đây, chí ít là ta còn có thể sống thêm năm chục ngàn năm nữa.

Hiện tại hạn mức cao nhất là năm chục ngàn năm, đợi đến khi Rùa Đen tiến hóa đến cấp 12 thì hạn mức tuổi thọ cao nhất có thể sẽ đột phá một trăm ngàn năm.

- Năm chục ngàn năm?

Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, ngây ngốc nhìn Mục Lương, hồ nghi hỏi:

- Ngươi không nói đùa chớ?

Anh dở khóc dở cười, nói:

- Đương nhiên là không rồi, đây là năng lực của ta, thực lực càng mạnh thì có thể sống càng lâu.

- Còn có chuyện này nữa?

Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ mặt hoài nghi cuộc sống.

- Ừm, cho nên phải gia tăng tuổi thọ của các ngươi tới hạn mức cao nhất, ta không muốn mấy trăm năm sau này chỉ còn lại một mình ta, lúc đó sẽ rất cô đơn.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Thấm Lan nghe đến đó biểu cảm trở nên cô đơn, vẻ mặt ngơ ngác nói không ra lời.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương nghi ngờ hỏi.

- Ta sẽ rất luyến tiếc.

Nguyệt Thấm Lan thở dài, hai mắt hơi ửng đỏ.

Trong lòng cô rất khó chịu, ai mà không muốn vĩnh viễn sống bên cạnh người mình thích?

Cô có chút đau lòng Mục Lương, mấy trăm năm sau người bên cạnh đều rời khỏi thế gian, có lẽ anh ấy sẽ rất cô đơn, hoặc cũng có thể sẽ nhận thức người mới.

Mục Lương giơ tay gõ nhẹ vào đầu Nguyệt Thấm Lan, nói với giọng điệu chắc chắn:

- Yên tâm đi, ta sẽ tìm mọi cách để kéo dài tuổi thọ của ngươi, như vậy chúng ta mới có thể vẫn luôn ở bên nhau.

- Cái này quá khó khăn.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi lắc đầu.

Anh nghiêm mặt nói:

- Ngươi đã quên rồi sao, Quả Sinh Mệnh có thể gia tăng thọ mệnh, chỉ cần có thật nhiều Quả Sinh Mệnh thì ngươi sẽ không phải chết.

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, cô chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Mục Lương trấn an:

- Sau này, Trà Thụ Sinh Mệnh sẽ còn tiếp tục tiến hóa, có lẽ sẽ kết thêm Quả Sinh Mệnh mới, có thể gia tăng thọ mệnh nhiều hơn.

- Nếu là như vậy thì ta an tâm rồi.

Trên mặt Nguyệt Thấm Lan hiện lên chút ý cười.

- Vợ ngốc.

Mục Lương cười một tiếng.

- Ai là vợ của ngươi chứ...?

Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, ánh mắt có chút né tránh.

- Được rồi, ngươi nói không phải vậy thì không phải.

Mục Lương nhếch miệng cười nói.

-...

Cô giận dỗi trừng anh một cái.

………..

Cốc cốc cốc~~~

Vệ Ấu Lan gõ cửa thư phòng.

- Vào đi.

Mục Lương lên tiếng.

Vệ Ấu Lan đẩy cửa mà vào, nói với thần sắc cổ quái:

- Đại nhân, tiểu thư Huyền Điểu lại đến đây.

Mục Lương hơi nhướng mày, anh cảm thấy hơi bất ngờ, cô ta trở lại để làm gì?

- Để cô ta vào đi, nhìn xem cô ta muốn nói cái gì.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ừm.

Anh gật đầu một cái.

- Được rồi.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn hành lễ, xoay người rời đi thư phòng.

Không bao lâu thì cửa thư phòng bị gõ vang lần thứ hai.

- Vào đi.

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương truyền ra.

Vệ Ấu Lan đẩy cửa ra, dẫn thống lĩnh Huyền Điểu đi vào thư phòng.

Thống lĩnh Huyền Điểu mang theo một cái túi da thú, lực chú ý rơi xuống người Mục Lương, đôi môi đỏ mọng co giật.

- Huyền Điểu các hạ đến đây có chuyện gì không?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

Cô có ấn tượng không tồi đối với thống lĩnh Huyền Điểu, chỉ tiếc Thú Vương Cách Lôi Cơ Tư chỉ bằng sức của bản thân mà khiến cô mất hết hảo cảm.

Thống lĩnh Huyền Điểu giơ tay ra hiệu túi da thú trong tay, lạnh nhạt nói:

- Đây là khoản bồi thường.

Vệ Ấu Lan tiếp nhận túi da thú, chớp mắt đưa đến trước mặt Mục Lương.

Anh xốc túi da thú vài lần, không hề mở ra đếm mà thu vào trong không gian tùy thân, bình tĩnh nói:

- Ta đã thu được khoản bồi thường, ngươi có thể đi về.

Thống lĩnh Huyền Điểu nghiêm mặt nói:

- Mục Lương các hạ, Thú Vương đại nhân không có cố ý chọc giận ngươi.

- Vậy chính là vô ý.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Vệ Ấu Lan mím môi, nhẫn nhịn không cười ra tiếng.

-... Cũng không phải.

Khóe mắt của thống lĩnh Huyền Điểu co giật một cái.

Mục Lương hơi ngã người ra phía sau, nói với giọng điệu bình thản:

- Các hạ trở về đi, không cần phải giải thích đâu.

Thống lĩnh Huyền Điểu nói với giọng điệu chân thành:

- Hy vọng chúng ta còn có thể tiếp tục duy trì hợp tác với thành Huyền Vũ, mỗi tháng chúng ta đều cần đặt hàng lương thực.

- Được thôi.

Mục Lương hơi rũ mắt, bình tĩnh nói:

- Chúng ta sẽ bán hàng hóa cho các ngươi theo như giá thị trường, phí giao hàng đến nhà cũng giống như vậy.

Thống lĩnh Huyền Điểu nghe vậy tay run một cái, như vậy nghĩa là bọn họ không được hưởng giá ưu đãi nữa?

Nếu như mua sắm lương thực dựa theo giá thị trường thì sẽ đắt hơn vài trăm ngàn đồng.

Thống lĩnh Huyền Điểu hít một hơi thật sâu, chậm rãi gật đầu:

- Ta hiểu rồi.

- Còn có chuyện khác sao?

Mục Lương hỏi.

Thống lĩnh Huyền Điểu nhớ tới việc mà Cách Lôi Cơ Tư giao cho cô, há miệng muốn nói lại thôi, hỏi bóng gió:

- Mục Lương các hạ còn tiếp tục mướn công nhân từ vương quốc Người Thú sao?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Mục Lương cười khẽ hai tiếng rồi hỏi ngược lại.

- Sẽ không.

Thống lĩnh Huyền Điểu thấp giọng nói.

Mục Lương mỉm cười từ chối cho ý kiến, bình thản nói:

- Tiểu Lan, tiễn Huyền Điểu các hạ rời đi.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan lên tiếng, rồi nhìn thống lĩnh Huyền Điểu, đưa tay ra hiệu:

- Các hạ, mời đi theo ta.

Thống lĩnh Huyền Điểu nhìn Mục Lương một hồi, trước khi rời đi bỏ lại một câu:

- Mục Lương các hạ, xin hãy nhớ lời của ta, đừng tới vương quốc Người Thú chiêu mộ công nhân nữa.

Tuy Cách Lôi Cơ Tư đã giải thích nhưng cô không cho rằng làm như vậy sẽ có lợi đối với Người Thú, thậm chí sẽ đưa tới tai họa lớn hơn nữa.

Thống lĩnh Huyền Điểu không muốn đắc tội thành Huyền Vũ, cô muốn thông qua phương thức này để khiến dự định của Cách Lôi Cơ Tư thất bại.

Nói xong cô xoay người đi theo Vệ Ấu Lan rời khỏi thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan cau mày nói:

- Ta cảm thấy lời nói của cô ta có ẩn ý gì đó.

Mục Lương nói không chút để ý:

- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, âm mưu quỷ kế gì đều không chống lại được thực lực mạnh mẽ.

Nguyệt Thấm Lan giận trách:

- Lời này chỉ có ngươi nói được mà thôi.

- Đó là bởi vì ta đủ mạnh.

Khóe môi của Mục Lương giơ lên, tự tin nói.

- Phải phải, ta cũng nên đi làm việc rồi.

Cô ưu nhã đứng lên, hơi vươn vai một chút.

Anh hơi nhíu mày, hỏi:

- Không phải ta đã nói ngươi cần phải nghỉ ngơi mấy ngày sao?

- Làm xong ngày hôm nay rồi tính sau.

Nguyệt Thấm Lan phất phất tay, rời đi mà không quay đầu lại.

Trong mắt Mục Lương lộ ra vẻ đáng tiếc:

- Hôm nay, thời gian không còn sớm.

- Có rất nhiều chuyện cần ta đi xử lý, vả lại hơn nửa tháng sau thì thành Huyền Vũ sẽ thành lập vương quốc, ta cần phải hoàn thành rất nhiều việc trước đó.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu liếc anh một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận