Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 221: Tất Cả Đều Là Trùng Hợp Sao?

Mà bây giờ Mục Lương đang ăn sáng với bọn người Mễ Nặc.
Trong phòng ăn, đám người Nguyệt Thấm Lan, Nguyệt Phi Nhan đều có mặt.
Bữa sáng hôm nay có súp ra cà chua, bánh rán nhân thịt, rau xanh xào cải trắng, vân vân.
- Mục Lương, có tin tốt.
Ly Nguyệt dẫn theo Y Lệ Y vào trong phòng ăn, sắc mặt vui mừng không thể che giấu được.
- Có chuyện gì mà lại vui mừng như thế?
Mục Lương để đũa xuống, ngạc nhiên hỏi.
Ly Nguyệt nghiêng người qua một bên.
Y Lệ Y đi lên phía trước.
Cô cầm lấy bản khắc in hình, nghiêm túc nói:
- Mục Lương đại nhân, người trên bản khắc in này, hôm qua ta đã nhìn thấy ở trên phố.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Chân mày của Mục Lương cau lại.
- Ừm, ta chắc chắn.
Y Lệ Y gật đầu.
Cô là cường giả có thực lực cấp năm, xác suất nhận nhầm người là rất thấp.
- Mau dẫn ta đi?
Mễ Nặc đột nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa đã lật đổ bộ đồ ăn.
Vẻ mặt cô gái tai thỏ đầy lo lắng, cuối cùng cũng có tin tức của chị gái.
- Đừng kích động.
Mục Lương trấn an một câu, đưa tay đỡ lấy chiếc ghế đang đung đưa phía sau cô gái.
- Hả? Sao nhìn lại có chút quen mắt nhỉ?
Nguyệt Phi Nhan đột nhiên nói.
Cô đứng dậy đi đến bên cạnh Y Lệ Y, cầm lấy bản điêu khắc quan sát tỉ mỉ.
- Ta nhớ ra rồi, ta cũng đã từng gặp qua người này ở Phố Buôn Bán.
Nguyệt Phi Nhan nhớ lại hồi ức.
Cô đã nhớ lại tất cả rồi, trước đây ở bộ lạc Nguyệt Đàm đã từng nhìn thấy bức tranh chân dung của chị gái cô gái tai thỏ.
Chẳng trách tối hôm đó, cô lại thấy dáng vẻ người kia lại có chút quen mắt.
- Cư nhiên lại trùng hợp như vậy.
Bây giờ, Mục Lương đã có chút chắc chắn.
Cả hai người đều liên tục nói như vậy, vậy thật sự có khả năng đó chính là chị gái của Mễ Nặc rồi.
Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na chăm chú đánh giá bức ảnh, biểu tình của hai người nhất thời kinh ngạc, quay đầu nhìn nhau.
- Không phải chứ.
Hai người đồng thời thốt lên.
Mục Lương có cảm giác, khóe miệng giật giật:
- Đừng nói là hai người cũng đã từng gặp qua chị gái của Mễ Nặc?
Ngôn Băng hít sâu, trầm giọng nói:
- Mục Lương đại nhân, cô ta chính là một trong những người tối hôm qua xông vào Khu vực Trung ương.
- Duyên phận ấy không còn ai khác nữa.
Mục Lương im lặng một lúc.
Lúc này, anh rất muốn lấy tay đỡ trán.
Hóa ra, người mà Mễ Nặc vẫn luôn muốn tìm đã xuất hiện rất nhiều lần.
- Chị của ta tối qua xông vào Phủ Thành Chủ!
Âm lượng của Mễ Nặc tăng cao gấp đôi.
Ngải Lỵ Na vội vàng trấn an, giải thích:
- Yên tâm, cô ta không bị thương, được đồng bọn đưa đi rồi.
- Mễ Nặc, lẽ nào chị gái của ngươi biết ngươi ở đây?
Mục Lương suy đoán nói.
Đây là hiểu lầm hay là cố ý, hoặc thật sự là đánh bậy đánh bạ mà trúng?
Tất cả đều là trùng hợp?
- Ta không biết.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc nhìn chằm chằm vào Mục Lương, lo lắng nói:
- Bây giờ không biết chị gái thế nào rồi, ta muốn đi tìm cô ấy.
Mục Lương giơ tay đè bả vai Mễ Nặc xuống, nhẹ nhàng nói:
- Ngồi xuống trước đã, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ phái người đi tìm giúp ngươi.
Anh làm sao có thể yên tâm để cô gái tai thỏ đi tìm người được chứ.
Hơn nữa, Mễ Nặc cũng không có kinh nghiệm tìm người.
- Nhưng...
Khuôn mặt của Mễ Nặc toàn là sự lo lắng.
Một khắc cô cũng không thể đợi.
Mục Lương vỗ bàn tay của Mễ Nặc, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện chuyên nghiệp thì giao cho người chuyên nghiệp đi làm, hiệu suất sẽ càng cao hơn.
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc nhìn chằm chằm Mục Lương một lúc lâu, cô cắn môi dưới, bất đắc dĩ nói:
- Vâng.
Mục Lương quay đầu, nghiêm túc ra lệnh:
- Ngôn Băng, Ngải Lỵ Na, hai ngươi đã giao thủ qua với cô ta, chuyện đó giao cho các ngươi làm, nhất định phải đưa người an toàn trở về.
- Vâng.
Băng Ngôn và Ngải Lỵ Na liền vội vàng đứng lên, cung kính đáp.
- Ăn sáng xong rồi đi.
Mục Lương liếc nhìn bữa sáng đã ăn được một nửa.
Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na gật đầu, tốc độ ăn tăng lên không ít.
Mục Lương nhìn về phía Y Lệ Y, hỏi:
- Đã ăn sáng chưa?
- Ăn rồi ạ.
Y Lệ Y vội vàng đáp.
- Ăn thêm chút nữa đi! Đợi một lát ta cùng ngươi đến tiệm sách.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Nhiệm vụ chính của hôm nay sợ là sẽ tạo ra sự kinh sợ một chút, sợ nhất là bây giờ trong lòng người có quỷ.
- Được.
Trong lòng Y Lệ Y đấu tranh.
Bữa sáng đã ăn xong, nhưng vẫn chưa ăn no.
Sáng sớm, trời đã sáng hoàn toàn.
Cổng Thiên Môn Lâu mở ra, người thì xếp hàng leo lên cầu thang, người thì mua Văn Điệp Thông Quan, lần lượt đi qua ba cửa ải.
Sau khi đi vào Phố Buôn Bán , một số người đã có mục đích nên trực tiếp đi vào các cửa hàng, bắt đầu tranh nhau mua các loại hạt giống.
Còn một nhóm người khác thì đi đến tiệm khoai nướng, tranh mua khoai lang nướng và khoai lang sấy.
- Cuối cùng cũng ăn được rồi, bữa sáng ta cũng không ăn, chỉ vì một miếng này.
- Ta là mua giúp cho người khác, đáng tiếc một lò ấy đều đã bị tranh hết, đành phải đợi đợt tiếp theo.
Phố Buôn Bán trở lên náo nhiệt, trong những người kia đại đa số là lần đầu tiến đến thành Huyền Vũ, còn chưa có mua tập Giới Thiệu Thành Huyền Vũ, vì vậy họ quay đi quay lại như con ruồi không đầu.
Chuyện đó cũng không còn cách nào, sổ tay Giới Thiệu Thành Huyền Vũ ở thành Thành Dương đã bị xào lên giá cao.
Mà hàng ở Sơn Hải Quan, đến phiên bọn họ thì đã bị mua hết từ lâu rồi.
- A a a !
Trước cửa tiệm sách, cô bé khoảng mười tuổi cột tóc đuôi ngựa hai bên đang kéo ống tay người mẹ, trong miệng đang phát ra tiếng nức nở.
Cô bé là một người câm, từ nhỏ đến lớn mở miệng chỉ có thể kêu a.
- Nhã Kỳ, làm sao vậy?
Toa Đóa Na cúi đầu nhìn con gái.
Tướng mạo của cô bình thường, ăn mặc cũng rất giản dị, năm nay đã bốn mươi tuổi.
Nhưng lại là một tên thợ săn ngâm du, người có tiếng tăm lừng lẫy ở các thành lớn, có biệt danh là Phong Hành Giả.
Chỉ là hầu như tất mọi người đều không biết Phong Hành Giả là ai, càng không biết người ấy là nam hay nữ, chân dung như thế nào.
Nhã Kỳ chỉ qua phía bên trai của cửa hàng, muốn mẹ để ý đến.
Toa Đóa Na đang nhìn về phía chỉ tay của con gái, kinh ngạc nghĩ đến tên của cửa tiệm:
- Tiệm sách Huyền Vũ?
Tiệm sách, lẽ nào trong cửa tiệm này có bán sách?
Phải biết rằng, sách vở thế giới này vô cùng thưa thớt.
Cái gọi là vật hiếm thì quý, cộng thêm được người khác truy lùng, sách vở đã trở thành một vật phẩm xa xỉ.
- A a !
Nhã Kỳ gật đầu, ra hiệu bằng ngón tay, hai đuôi ngựa lắc lư trái phải theo chuyển động.
Toa Đóa Na đọc hiểu ngôn ngữ người câm điếc của con gái, đây là phương thức giao lưu duy nhất của hai mẹ con.
- Vậy chúng ta vào trong xem thử.
Cô bé gật đầu thích thú, cũng muốn biết cửa tiệm ấy có phải thật sự đang bán sách hay không.
Toa Đóa Na nâng chiếc túi da thú cực lớn trên vai, nắm tay con gái bước vào Tiệm Sách Huyền Vũ.
- Loảng xoảng !
Cửa tiệm bị đẩy ra, chuông lục lạc ở trên cửa bị nắm kéo nên phát ra tiếng vang.
- Chào mừng quý khách!
Y Lệ Y trong vô thức hét lên.
Sau đó, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên khỏi thế giới Hỗn Độn, trong lòng thấy chưa thỏa mãn.
Toa Đóa Na nhìn một vòng quanh tiệm sách, rất nhanh đã để ý đến những quyển sách trên giá bên cạnh tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận