Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2225: Ta Rất Thích.



Nguyệt Phi Nhan thanh thúy kể lể:

- Đúng vậy! Từng đường kim mũi chỉ đều là do chính tay ta làm lấy, ta còn nhồi rất nhiều lông Gà Ba Màu mềm mại bên trong, lớp da lông bên ngoài là của Hồ Ly Tuyết, rất mượt mà.

- Da lông của Hồ Ly Tuyết?

Hồ Tiên nghe vậy đôi mắt màu đỏ rực híp lại, nhìn về phía cô gái tóc đỏ với ánh mắt bất thiện.

Hồ Ly Tuyết là một loại linh thú, toàn thân nó trắng như tuyết, trời sinh có sáu cái đuôi, tương truyền rằng đây là linh thú có thể mang đến vận may cho người khác.

Hồ Tiên rất thích Hồ Ly Tuyết, hai người có rất nhiều chỗ tương tự, đuôi đều xoã tung mềm mại, không nhiễm một hạt bụi, nhưng mà cũng chính bởi vì thứ này mà Hồ Ly Tuyết luôn nằm trong tầm ngắm của các thợ săn.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng xua tay giải thích:

- Ta lấy nó từ trong kho hàng, không phải giết Hồ Ly Tuyết sống!

Hồ Tiên yêu kiều hừ một tiếng:

- Hừ, cho ngươi lá gan cũng không dám làm vậy.

- Đương nhiên rồi.

Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mục Lương nhìn chằm chằm con búp bê chẳng giống mình chỗ nào, khoé miệng co giật, nói trái lương tâm:

- Ta rất thích.

- Hì hì, ta biết ngươi sẽ thích mà.

Nguyệt Phi Nhan cười nói.

Anh hít sâu một hơi, quyết định sau này viết kịch bản phim điện ảnh sẽ ít viết một ít tình tiết tẩy não.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ngải Lỵ Na và những người khác cũng đã quay về, trên tay mỗi người đều cầm theo lễ vật, có lớn có nhỏ.

Ngải Lỵ Na giơ một cây kẹo que to bằng đầu người, đắc ý nói:

- Mục Lương, đây là cây kẹo que khổng lồ mà ta chuẩn bị, ngươi có thể liếm cả một năm.

Liếm?

Nguyệt Thấm Lan nhịn cười nói:

- Ý của ngươi là, Mục Lương liếm một ngụm rồi thu hồi, lần sau muốn ăn thì lại lấy ra tiếp tục liếm?

- Không sai, chính là như vậy!

Ngải Lỵ Na ngây thơ chớp chớp đôi mắt hồng nhạt.

Mục Lương giơ tay đỡ trán, không thể không thừa nhận, thiên phú chuẩn bị quà của mỗi người đều không giống nhau.

- Ta rất thích.

Anh trầm mặc một hồi rồi gian nan thốt ra ba chữ.

Ngải Lỵ Na nghe vậy ánh mắt sáng ngời, nói:

- Vậy là tốt rồi, ta còn sợ ngươi không thích, còn làm thêm một cái kẹo que nửa mét, ngươi có muốn nhận luôn không?

- Kẹo que nửa mét?

Khóe mắt Mục Lương chợt co giật một cái.

- Đúng vậy.

Ngải Lỵ Na vừa nói vừa lấy ra một cây kẹo que khổng lồ từ trong ma cụ không gian tùy thân.

Mục Lương nhìn ánh mắt mong đợi của cô gái tóc hồng, chỉ có thể gật đầu nhận lấy.

Hi Bối Kỳ quơ quơ thứ trong tay, nói:

- Mục Lương, Mục Lương, đây là quà ta tặng cho ngươi!

Mục Lương tập trung nhìn vào, phát hiện là một sợi dây chuyền làm bằng răng của ma thú, mỗi cái răng còn được điêu khắc thành hình dạng khác nhau.

- Tay ta vụng về, chỉ có thể làm được như vậy thôi.

Hi Bối Kỳ thấp thỏm nói.

- Một tác phẩm nghệ thuật không tồi, rất có giá trị sưu tầm.

Mục Lương nghiêm trang nói dối không chớp mắt.

Đôi mắt đẹp của Hi Bối Kỳ sáng rực:

- Nghĩa là ngươi thích nó đúng không?

- Ừm, ta thích.

Mục Lương lên tiếng.

Hi Bối Kỳ thở phào một hơi:

- Vậy là tốt rồi, ta còn sợ ngươi không thích đâu.

- Không, ta thật lòng thích nó.

Mục Lương mỉm cười nói.

Mỗi món quà các cô đều dụng tâm chế tạo, mỗi một thứ anh đều thích.

- Mục Lương, đây là quà của ta!

- Còn đây là của ta....

Các cô gái tiến lên, từng người đưa tặng lễ vật của mình chuẩn bị cho Mục Lương.

Ngôn Băng tặng một cây viết bằng lông vũ, thoạt nhìn rất tinh mỹ, chắc chắn đã tốn rất nhiều công sức để làm.

Ly Nguyệt thì đưa một đôi giày ống cao làm từ da thú, toàn thân nó đen nhánh, thoạt nhìn rất ngầu.

- Đây là ta tự tay làm.

Cô nhẹ giọng mở miệng.

Mục Lương tiếp nhận giày, vuốt lên hoa văn tinh tế bên trên, là dùng tay đục từng chút một để thành hình.

- Ngươi làm cái này lúc nào thế?

Anh kinh ngạc hỏi.

Ly Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Lúc nghỉ ngơi.

- Nghỉ ngơi không ngủ mà để làm giày?

Mục Lương chợt khựng lại.

Ly Nguyệt ngượng ngùng nói:

- Thật ra ta đã hoàn thành vào một tháng trước rồi, chỉ là chưa tới dịp tặng ngươi thôi.

Cô vẫn nhớ kỹ sinh nhật của Mục Lương, quà sinh nhật đã được chuẩn bị rất sớm, chỉ là thời gian làm giày tốn hơn một tháng, nàng làm bảy, tám đôi đến đôi hiện tại mới hài lòng.

- Ngươi có lòng.

Mục Lương cảm động nói.

Ly Nguyệt dịu dàng nói:

- Nếu thích thì sau này ta sẽ làm thêm cho ngươi.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Những chuyện như vậy đã có hầu gái rồi.

- Chuyện này không khó, cứ để ta làm đi.

Ly Nguyệt hất cằm lên, ánh mắt ra hiệu cho các tiểu hầu gái.

Tiểu hầu gái nhóm vội vàng gật đầu, tỏ ý đã biết.

- Được rồi.

Mục Lương cười một tiếng, trong lòng suy nghĩ có nên làm một bộ váy cho Ly Nguyệt hay không.

Hồ Tiên nhấc mắt lên, quyến rũ nói:

- Nếu tất cả mọi người đã đưa quà xong rồi, vậy thì nên xem của ta.

- Chị Hồ Tiên chuẩn bị lễ vật gì thế?

Mễ Nặc tò mò hỏi.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, vỗ ma cụ không gian chứa đựng treo trước ngực:

- Quà của ta và các ngươi không giống nhau.

- Ta hồi hộp quá, chị Hồ Tiên mau lấy ra cho mọi người xem đi!

Nguyệt Phi Nhan nói với ánh mắt mong đợi.

- Ta chắc chắn Mục Lương sẽ thích thứ này.

Hồ Tiên vừa nói vừa lấy lễ vật từ trong ma cụ không gian chứa đựng.

Đó là một chiếc vương miện còn hoa lệ hơn cả vương miện lúc Mục Lương lên làm quốc vương.

Vương miện có màu vàng kim được chế tạo từ vàng nguyên chất, mặt trên khảm nạm bảo thạch và trân châu, thoạt nhìn giống như là trân bảo hiếm có.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lóe sáng, nàng cười nói:

- Đây là vương miện mới do ta làm, có phải xinh đẹp hơn chiếc vương miện hiện tại không?

- Đẹp thì đúng là rất đẹp, nhưng mà có vẻ rất nặng.

Nguyệt Phi Nhan vươn tay chạm vào vương miện.

Hồ Tiên bình tĩnh nói:

- Ta cảm thấy vẫn ổn, vẫn chưa đến đến năm mươi cân.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn anh, nhịn cười nói:

- May mà cái này là dành cho Mục Lương, đổi thành người thường thì đúng là không đội được.

-...Cám ơn ngươi, ta rất thích.

Mục Lương nhịn xuống không nói lời đả kích Hồ Tiên, trên mặt hiện ra ý cười mà tiếp nhận vương miện.

Hồ Tiên thấp giọng nói:

- Còn một món nữa, khi nào ngươi xong việc thì buổi tối tới tìm ta, chúng ta chậm rãi mở quà.

- Được

Mục Lương nghe vậy hai mắt sáng lên, lễ vật gì mà cần phải lấy ở đêm khuya?

Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan co giật, trong lòng không thể không vỗ tay cho cô gái đuôi hồ ly, thật lòng cảm thấy bội phục.

Trong ánh mắt nghi ngờ những người khác, Mục Lương cất xong lễ vật đi trở về phòng làm việc.

………

Khu Vực Trung Ương Chủ Thành, vương quốc Huyền Vũ.

- Đông đông đông ~

Tiếng chuông du dương vang lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Sáng sớm, bên trong cung điện, các tiểu hầu gái đang bận rộn làm việc.

Ly Nguyệt đi vào cung điện, nhìn thấy Tiểu Tử đang đứng ở trước cửa phòng làm việc, quay đầu nhìn về phía Ba Phù đang lau sàn, dịu dàng hỏi:

- Mục Lương còn chưa đi ra sao?

- Vẫn chưa ạ.

Ba Phù đứng thẳng người lắc đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận