Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1281: Hôn Một Cái Sẽ Không Vất Vả?



Tiếp theo của bảng hệ thống:

Động vật thuần dưỡng:

Rồng Biển - thiên phú: Lĩnh Vực Hải Vương 【 cấp 9 】

Vịt Chạy Nhanh - thiên phú: Chạy Nhanh Gấp 8 Lần 【 cấp 8 】.

..Xem thêm…..

Thực vật thuần dưỡng:

Trà Thụ Sinh Mệnh - thiên phú: Nước Suối Sinh Mệnh 【 cấp 11 】

Nắp Ấm Dụ Dỗ - thiên phú: Con Rối Hộ Vệ 【 cấp 7 】

..Xem thêm…..

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, hơn bốn trăm triệu điểm tiến hóa, có thể tiến hóa thêm vài con thú thuần dưỡng cấp 9.

Anh đang suy nghĩ có nên tiến hóa một con thú thuần dưỡng cấp 9 để giảm bớt áp lực cho Sơn Hải Quan hay không?

Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân giòn giã truyền đến, cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào.

- Mục Lương, ngươi trở về rồi!

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên sự vui mừng, cô bước nhanh đi tới bên cạnh anh.

- Đợt tiến công thứ hai của Hư Quỷ đã bị ngăn chặn, mọi người có thể nghỉ ngơi một lúc.

Mục Lương vươn tay ôm eo cô gái ưu nhã.

- Hư Quỷ tiến công rất hung mãnh.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay vuốt ve khuôn mặt của anh, lau đi một giọt máu đen trên mặt anh.

- Cũng không đến nỗi nào, nếu như ta ra tay thì có thể giải quyết nhẹ nhàng rồi.

Khóe môi của Mục Lương giương lên.

- Ta biết mà.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nở nụ cười, lấy thực lực bây giờ của Mục Lương thì đối phó Hư Quỷ không phải là việc khó.

Mục Lương cười một tiếng và dựa lưng vào long ỷ, hưởng thụ Nguyệt Thấm Lan đấm bóp bả vai.

- Đúng rồi, ta nhận được tin tức từ căn cứ trung chuyển bên thành Tấn Nguyên.

Nguyệt Thấm Lan nói.

- Nơi đó cũng có Hư Quỷ công thành à?

Mục Lương nhấc mi mắt lên hỏi.

- Có là có, nhưng chỉ là Hư Quỷ cấp thấp thôi, tất cả đã bị giải quyết rồi.

Nguyệt Thấm Lan giải thích.

Mục Lương hơi nhướng mày, cảm thấy bất ngờ:

- Ra là vậy......?

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Bên thành Phượng thì ngươi tính toán giải quyết như thế nào?

- Ta để cho Mộc Phân Thân đến đó rồi, còn xây bức tường lưu ly cho thành Phượng, vượt qua thủy triều Hư Quỷ chắc không thành vấn đề.

Mục Lương bình thản nói.

- Ngươi còn xây cả bức tường lưu ly!

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc lên tiếng.

- Ừ, như vậy sau này nhận người từ thành Phượng tới thành Huyền Vũ cũng sẽ dễ dàng hơn.

Khóe môi của Mục Lương giương lên, nói dự định trong lòng.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy chợt hiểu ra, ưu nhã cười trêu ghẹo:

- Vẫn là ngươi nhìn xa trông rộng.

Mục Lương mỉm cười, nắm chặt tay của cô, hỏi:

- Tình huống trong Nội Thành thế nào rồi?

- Vì lý do an toàn, ta đã di tản toàn bộ dân chúng xuống hầm trú ẩn dưới mặt đất.

Nguyệt Thấm Lan điềm đạm báo cáo.

- Ừ, như vậy cũng tốt.

Mục Lương lên tiếng.

Anh chợt nhớ tới cái gì đó, ngồi dậy:

- Mễ Nặc đâu rồi, tại sao ta không thấy cô ấy ở trong cung điện?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã giải thích:

- Nghe Tiểu Lan nói là cô ấy đi tìm Mễ Á, chắc đến hầm trú ẩn rồi.

- Vậy à, thế cũng tốt.

Mục Lương rũ mắt gật đầu.

Anh nắm tay của Nguyệt Thấm Lan, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.

- Nội Thành có người gây sự không?

Nguyệt Thấm Lan nhìn vào đôi mắt của anh, nhẹ nhàng nói:

- Gây chuyện thì không, chỉ có một ít dân chúng sợ hãi nên xảy ra một vài xung đột nhỏ, không tính là chuyện lớn.

- Có lý.

Mục Lương nhẹ nhàng gật đầu.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói của tiểu hầu gái truyền vào bên trong.

- Đại nhân, Sơn Hải Quan truyền tin tức tới, nói là lại có Hư Quỷ công thành.

Giọng nói vội vàng của Vệ Ấu Lan vang lên.

- Được rồi, ta vừa mới ngồi xuống còn chưa ấm chỗ đâu, thế mà lại phải trở về rồi.

Mục Lương cười khổ một tiếng.

Trong đôi mắt xanh biển của Nguyệt Thấm Lan toát lên vẻ đau lòng:

- Ngươi vất vả rồi.

- Chỉ cần ngươi hôn ta một cái thì ta sẽ không thấy vất vả nữa.

Trên mặt Mục Lương hiện lên ý cười, ung dung nhìn Nguyệt Thấm Lan.

Cô sửng sốt một chút, gương mặt xinh đẹp của cô chợt phiếm hồng, sau đó thoải mái tiến tới đặt một nụ hôn lên trên má Mục Lương.

- Ta đi đây.

Anh tươi cười đứng lên, sải bước đi ra ngoài.

- Ngươi nhớ phải chú ý an toàn đó.

Nguyệt Thấm Lan vội vàng dặn dò một câu.

- Đừng lo lắng, yên tâm đi.

Mục Lương phất phất tay mà không quay đầu lại.

Anh rời đi cung điện, bay lên không trung về phía Ngoại thành.

Sau khi thi triển năng lực Chạy Nhanh Gấp 8 Lần, chỉ cần vài giây thì Mục Lương đã trở về Sơn Hải Quan ở Ngoại thành.

Xa xa trên mặt biển, một rừng Hư Quỷ lại tới gần, số lượng Hư Quỷ cấp cao bay trên không vượt qua năm ngàn con, cho người ta một cảm giác áp bách rất mạnh.

- Tất cả mọi người giữ vững tinh thần!

Đại An Ti hét lớn.

Thành Phòng Quân vừa mới nghỉ ngơi một hồi lại đầu nhập chiến đấu một lần nữa, tiếng trống trận trên tường thành rung chuyển cả một vùng trời.

- Tất cả mọi người mệt mỏi rồi, để đó cho ta giải quyết, các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục thể lực đi.

Mục Lương để lại một câu nói rồi nghênh đón bầy Hư Quỷ đông nghìn nghịt đang tới gần.

Hiện tại tâm trạng của anh rất tốt, như vậy người xui xẻo chính là Hư Quỷ.

- Cẩn thận!!

Ly Nguyệt vội vàng hô to.

Mục Lương lơ lửng trên mặt biển, nhìn chăm chú bầy Hư Quỷ dần dần tới gần.

Anh đưa tay ra, khí tức hàn băng lập tức khuếch tán ra bên ngoài rồi đóng băng nước biển xung quanh với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Phần lớn Hư Quỷ cấp thấp đều bị đông cứng không thể nhúc nhích, vô pháp tới gần Rùa Đen.

- Thiên Tai Dung Nham.

Hai tròng mắt của Mục Lương thoáng loé qua tia sáng màu đỏ sậm.

Trên bầu trời có một tiếng động lớn, vô số dung nham từ trên trời giáng xuống và đập túi bụi vào đám Hư Quỷ, xóa sổ toàn bộ Hư Quỷ cấp thấp trên biển.

Trên không, Hư Quỷ cấp cao rống giận, chúng nó phân tán thành nhiều hướng ý đồ tránh né dung nham.

- Lĩnh Vực Trọng Lực!

Mục Lương vung tay lên, Lĩnh Vực Trọng Lực khuếch tán rồi bao phủ Hư Quỷ cấp cao, khiến bọn chúng không cách nào bay lên được, chỉ có thể rơi xuống nước.

Lĩnh Vực Trọng Lực xuất hiện cũng gia tăng tốc độ của Thiên Tai Dung Nham, vô số Hư Quỷ bị dung nham bao phủ, hài cốt không còn.

Phía trước Sơn Hải Quan, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều bị chấn động bởi thực lực của anh.

…………

Vù vù vù ~~~

Trên không trung, Ốc Đảo ngược gió mà đi, tốc độ chậm hơn một chút so với lúc gió xuôi.

Tầng trên cùng của Ốc Đảo.

Bối Nhĩ Liên nhắm mắt để cảm thụ khí tức trong không khí, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Trong gió mang theo chút vị mặn, chắc sắp đến Vùng Nước Mặn rồi.

- Mũi của ngươi thật sự rất nhạy, có thể dùng để săn thú.

Tứ trưởng lão trêu ghẹo.

Đôi mắt đẹp của Bối Nhĩ Liên hơi híp lại, nói với giọng không thân thiện:

- Nếu ta đi săn, vậy thì bắt đầu từ ngươi đi.

- Hả...

Tứ trưởng lão cười khan hai tiếng, lập tức khoát tay nói:

- Ta nói đùa thôi, ngươi đừng xúc động như vậy chứ.

- Ngươi câm miệng lại đi.

Bối Nhĩ Liên liếc xéo hắn một cái.

- Được.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo nhanh chóng lộ ra vẻ mặt vô tội, thức thời không nói thêm một lời nào nữa.

Sau mười phút, cuối tầm mắt Bối Nhĩ Liên nhìn thấy một góc Vùng Nước Mặn.

- Đến nơi rồi.

Cô nhẹ giọng thì thầm một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận