Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1067: Vốn Định Ra Oai Phủ Đầu Một Chút

Mục Lương dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn lại, lạnh nhạt nói:

- Các hạ đang chuẩn bị gây chuyện?

- Băng Lai Khắc các hạ, đừng gây chuyện.

Bối Nhĩ Liên đứng ở trước mặt Mục Lương, nghiêm túc nhìn về phía thành chủ thành Băng.

Cùm cụp…

Thành Phòng Quân nâng lên quân nỗ trong tay, mũi tên nhắm ngay vào Băng Lai Khắc. Băng Lai Khắc nghiêm mặt, hắn lựa chọn ngậm miệng lại không nói gì nữa.

Mục Lương lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, vốn định ra oai phủ đầu một chút.

Anh nghiêng đầu nhìn quét qua các thành chủ, bắt đầu ghi nhớ tất cả những điểm đặc thù trên người họ.

Theo thời gian trôi qua, người vào thành càng ngày càng nhiều, sau khi đăng ký thông tin, những thuộc hạ bình thường của các thành chủ được sắp xếp tới nơi tiếp đãi ở Phố Buôn Bán.

Thị vệ bên người thành chủ có thể tiến vào nội thành.

- Biến hóa ghê gớm thật.

Hắc Thuỷ tán thưởng một tiếng, lão đã không tìm thấy con đường quen thuộc tới Trân Bảo Lâu

Hạ Khoa Phu cũng sững sờ, hiện giờ thành Huyền Vũ không giống trong trí nhớ của lão, không hề quen thuộc như thành Phi Điểu.

Áo Cách Tư Cách và đám người Tân Phong cũng khiếp sợ, tim đập rất nhanh, thật lâu không thể bình phục.

- Hoá ra rhành Huyền Vũ lớn như vậy…

Bạch Ngọc há miệng thật lớn, cô có tâm trạng cực kỳ phức tạp khi nhìn ngã tư đường cực kỳ sạch sẽ, đường của người ta sạch hơn nhiều so với thành Tấn Nguyên.

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm lưu chuyển, cô đi theo phía sau Mục Lương, đang háo hức đánh giá chung quanh, trong đáy mắt chứa một thứ tình cảm hâm mộ khó nói nên lời.

- Chư vị, đi theo ta.

Mục Lương bình tĩnh mở miệng, anh cất bước đi về hướng Úng Thành.

Các thành chủ quay mặt nhìn nhau, sau đó bọn họ thấy đám người Bối Nhĩ Liên cất bước, cho nên mới đi theo bọn họ.

Mọi người xuyên qua Úng Thành, hàng cây xanh hai bên đường đập vào mắt học, lại làm cho bọn họ sợ tới ngây người.

- Nhiều cây xanh như vậy!

Băng Lai Khắc khó có thể tin kinh hô một tiếng.

- Những thứ này đều là thật sao?

Hắc Thuỷ hô hấp dồn dập, lão vươn tay ra định ngắt một cành lá.

Người có cùng ý tưởng với lão cũng không ít, đều đưa tay ra bẻ cây xanh, có người thậm chí còn muốn nhổ tận gốc.

- Không được tuỳ ý phá hư cây xanh.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở.

Những cô gái cực kỳ yêu thích hàng cây này, nhìn thấy người khác đối đãi với thực vật thô bạo như thế, đều có chút không hài lòng.

Hồ Tiên nhẹ nhàng nói một câu:

- Nếu làm chết một gốc cây, phải bồi thường một ngàn viên tinh hạch hung thú sơ cấp trung đẳng.

Lời của cô gái tai hồ ly, làm cho các thành chủ vội vàng thu tay lại.

- Nếu các ngươi thích cây xanh, chờ khi sắp xếp xong nơi ở tạm thời, có thể đến Phố Buôn Bán giao dịch.

Hồ Tiên dùng giọng thản nhiên nói:

- Cho nên, đừng có ý định phá hư cây xanh trong thành, nếu không sẽ bị phạt tiền.

- Hừ!

Tuy rằng các thành chủ bất mãn, nhưng bọn họ cũng không muốn gây chuyện, chỉ có thể lặng im không nói.

- Đều lên xe đi, từ đây tới nội thành còn một đoạn đường nữa.

Mục Lương nói xong lên xe ngựa, đám người Nguyệt Thấm Lan cũng bước lên xe, Hồ Tiên cũng tự nhiên đi theo mấy người đó.

Tố Cẩm cắn môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn không bước theo sau.

- Đi thôi.

Âm thanh tao nhã của Nguyệt Thấm Lan truyền ra.

- Ngao ngao ngao…

Ly Nguyệt giật nhẹ dây cương, bầy Sói Mặt Trăng tru lên một tiếng, kéo xe ngựa chạy như bay. Hộ vệ Trung Ương xoay người ngồi lên Sói Mặt Trăng, tốc độ nhanh như bay đuổi theo…

……….

Bên trong xe ngựa, Hắc Thuỷ ghé vào cửa sổ, nhìn không chuyển mắt vào một mảnh cây xanh thẳng tắp ngoài cửa sổ.

- Đến cùng thành Huyền Vũ có bao nhiêu cây xanh?

Hắc Thuỷ sợ hãi than một tiếng.

Phong Vũ khàn giọng nói:

- Còn nhiều hơn những gì chúng ta tưởng tượng.

Trước khi rời khỏi Ốc Đảo, lão đã đứng trên tầng đỉnh của Ốc Đảo mà nhìn lướt qua thành Huyền Vũ, lọt vào trong tầm mắt của lão đều là màu xanh biếc nhìn không thấy giới hạn. Vốn dĩ lão còn tưởng rằng đó là màu sắc của man thú hoang cổ, không nghĩ tới màu xanh biếc đó đều là cây xanh.

Phong Vũ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, tâm trạng thật lâu không thể bình tĩnh được.

Hắc Thuỷ trông mà thèm nói:

- Nhiều cây xanh như vậy, cũng đủ cho người của một thành ăn cả ngày cũng không hết.

Phong Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm tiếp lời lão ta, đúng như câu không vừa mắt thì nói thêm nửa câu cũng là nhiều.

- Lão già, tại sao ngươi không nói lời nào?

Hắc Thuỷ quay đầu lại khó hiểu hỏi.

- Ta mệt mỏi.

Phong Vũ nói xong lập tức ngậm miệng lại.

Cổ Lỗ cúi đầu, hắn chỉ hy vọng tên đàn ông đen xì trước mặt nhanh nhanh ngậm miệng lại, đừng trêu chọc đại trưởng lão nhà mình.

Hắn đột nhiên nhớ tới A Đát Trúc, không biết hiện tại cô ấy sống như thế nào, có phải đã dung nhập vào cuộc sống ở thành Huyền Vũ rồi hay không?

- Lão già kỳ quái.

Hắc Thuỷ bĩu môi, tiếp tục thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ. Bên trong một chiếc xe ngựa khác, thành chủ thành Thánh Dương và Lý Nhị Cốt độc chiếm một chiếc xe ngựa.

Thành chủ thành Thánh Dương khàn giọng nói:

- Thành Huyền Vũ biến hóa quá nhiều.

- Đúng vậy.

Lý Nhị Cốt gật đầu.

Đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào hàng cây xanh bên ngoài cửa sổ, lại nhớ tới Lý Tiểu Cốt, hiện tại con bé đang ở đâu?

Thành Thánh Dương có tám người tới đây, ngoại trừ Lý Nhị Cốt và thành chủ Thành Thánh Dương, sáu người còn lại đã đi tới khu tiếp đãi của Phố Buôn Bán.

Đôi mắt thành chủ thành Thánh Dương lóe ra một tia sáng, trong lòng lão không hề lo lắng.

Lần này, lão tới đây, ngoại trừ việc tham gia hội nghị Thánh Địa, còn muốn cùng Mục Lương trao đổi chuyện kết minh, hợp tác cùng đối kháng với thuỷ triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ.

Nhưng hiện tại thành Huyền Vũ đã trở nên cường đại như thế, người ta còn cần kết minh với thành Thánh Dương sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt thành chủ thành Thánh Dương âm trầm xuống, chẳng lẽ tính toán lần này lại thất bại? Lão nghĩ đến cái chết của Phi Thi, lão còn chưa tìm được người khác để bổ sung đâu.

- Thành chủ đại nhân, làm sao vậy?

Lý Nhị Cốt nghi hoặc hỏi.

- Không có việc gì.

Thành chủ thành Thánh Dương rũ mắt xuống.

Lý Nhị Cốt thức thời ngậm miệng lại, không tiếp tục hỏi nhiều.

Hắn lại suy nghĩ, sau khi đi vào thành Huyền Vũ, nên làm như thế nào mới tìm được con gái của mình?

Cô lỗ cô lỗ Cô lỗ cô lỗ…

Xe ngựa vẫn chạy như bay trên đường, đi qua thật nhiều những hàng cây xanh, thẳng hướng tiến vào thành Huyền Vũ.

Chiếc xe ngựa đi nhanh nhất chính là xe của mấy người Mục Lương. Trong xe, Mục Lương và Hồ Tiên đang ngồi cùng nhau, còn Mễ Nặc và Nguyệt Thấm Lan ngồi ở đối diện.

Dường như Hồ Tiên nhớ ra chuyện gì đó, cô đột nhiên nói:

- Đúng rồi, tinh hạch của căn cứ trung chuyển vẫn ở trên Ốc Đảo.

Đó chính là hơn ba trăm vạn mai tinh hạch hung thú, không thể đánh mất được.

- Cầm Vũ sẽ sắp xếp người đưa chúng vào khu Trung Ương.

Mục Lương nâng tay vỗ bả vai cô gái tai hồ ly.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ Tiên nhẹ thở ra một hơi.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói:

- Mục Lương, hình như không nhìn thấy Khải Na.

Khi đại trưởng lão thành Tương Lai xuất hiện, cô vẫn một mực quan sát lão, ngoại trừ Cổ Lỗ, cũng chỉ có hai người mặc áo bào đen khác. Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Bên cạnh Phong Vũ có hai người mặc áo bào đen, đã kiểm tra bọn họ chưa?

- Ta đã sơ suất.

Ly Nguyệt áy náy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận