Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2080: Ta Nghe Lời Ngươi



Các Kỵ Sĩ và nhóm Ma Pháp Sư đều tiến lên trước, do dự có nên leo lên lưng Thú Ám Ảnh hay không.

- Chuẩn bị xong chưa?

Mễ Á lên tiếng nhắc nhở.

- Cái gì?

Kỵ Sĩ Trưởng và những người khác nhíu mày khó hiểu.

Mễ Á xoay người đứng trên người Thú Ám Ảnh, vỗ đầu của nó, nói:

- Tiểu Ảnh, lên đường đi.

- Hống hống hống ~

Thú Ám Ảnh gầm nhẹ một tiếng, đôi cánh khép lại chậm rãi giang ra, bao phủ đám người Ước Mỗ ở dưới cánh.

Không chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại thì bóng tối đã bao phủ mọi người, ngay sau đó gợn sóng vô hình khuếch tán và dung nhập bên trong không gian xung quanh.

- Dụ ~~~

Ngay sau đó, Thú Ám Ảnh quấn lấy đoàn người Ước Mỗ, vọt thẳng vào bóng tối rồi biến mất.

Khi bọn hắn xuất hiện trở lại thì đã tới khoảng đất trống bên ngoài Thành Buôn Bán Sơn Hải, vừa mới hít thở không khí mới mẻ vài giây thì Thú Ám Ảnh lại thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh lần thứ hai, mang theo bọn họ biến mất lần nữa.

Trải qua sáu lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, Thú Ám Ảnh đã xuất hiện ở bên cạnh trạm xe lửa Chủ Thành, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.

- Hống hống hống ~~

Thú Ám Ảnh khép cánh lại, lộ ra đoàn người Ước Mỗ.

- Ọe ọe…

Trong hơn năm mươi người, có một phần tư lập tức khom lưng nôn mửa liên tục, đó là vì bọn họ không chịu nổi việc di chuyển cường độ cao của Thú Ám Ảnh.

Mễ Á cau mày lại, nhìn một đám người nôn thốc nôn tháo, cô thật sự rất muốn tránh xa bọn họ, nói:

- Xin lỗi, ta quên nhắc nhở các ngươi, trong quá trình Nhảy Vọt Ám Ảnh có thể sẽ hơi khó chịu một chút.

Ước Mỗ liếc nhìn nhóm Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư xanh mặt nôn mửa, cau mày hỏi:

- Chúng ta đã đến Chủ Thành rồi à?

- Đúng vậy.

Mễ Á bình tĩnh gật đầu.

- Nhanh như vậy sao!?

Linh Tịch kinh ngạc thốt lên.

Lộ trình hai ngày xe lửa mà hiện tại chỉ cần mất mấy phút là xong.

- Cộp cộp cộp~

Nhân viên công tác bước tới nghênh đón, đầu tiên là hành lễ với cô gái tai mèo sau đó mới nhìn về phía đám người Ước Mỗ.

Mễ Á lạnh nhạt nói:

- Sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn.

- Vâng.

Nhân viên công vụ cung kính hành lễ.

Mễ Á nhìn về phía đám người Ước Mỗ, nhẹ giọng nói:

- Đại điển lập quốc sẽ diễn ra vào ngày mốt, ngày mai các ngươi có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.

- Đúng là nên nghỉ ngơi cho tốt.

Ước Mỗ nhìn các Kỵ Sĩ sắc mặt trắng bệch, may mắn là có một ngày để hồi phục lại.

- Vậy thì ta không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi.

Mễ Á gật đầu một cái.

Cô vỗ đầu của Thú Ám Ảnh, một người một thú lại ẩn thân vào trong bóng tối lần nữa.

- Các vị khách quý, xin mời đi theo ta, phòng ở đã được chuẩn bị xong xuôi, ta sẽ dẫn đường mọi người đến đó.

Nhân viên này giơ tay ra hiệu.

Đám người Ước Mỗ đi theo, tới trước một dãy nhà ba tầng.

Nữ nhân viên đề nghị:

- Hai tòa nhà lầu này là dành cho các ngươi, tòa nhà trước mặt chỉ có chín gian phòng!

Nhóm tùy tùng có thể ở tòa nhà còn lại.

Hắn hiểu rõ thói quen của một chút vương thất, quý tộc, bọn họ sẽ không vui lòng ở cùng một chỗ với các Kỵ Sĩ và tùy tùng.

- Vậy được.

Ước Mỗ bình tĩnh gật đầu.

- Nếu mọi người có yêu cầu gì thì có thể đến tòa nhà bên kia để tìm ta.

Nhân viên công vụ chỉ vào một toàn nhà lầu nhỏ, đó là trụ sở tạm thời của nhân viên công vụ.

- Ta biết rồi.

Kỵ Sĩ Trưởng lên tiếng.

Nữ nhân viên thấy không còn vấn đề khác nên xoay người rời đi.

Ước Mỗ nhìn về phía đám người Kỵ Sĩ Trưởng, ra lệnh:

- Các ngươi ở tòa nhà còn lại đi.

- Vâng.

Kỵ Sĩ Trưởng không có dị nghị, mang theo Kỵ Sĩ còn lại và nhóm Ma Pháp Sư đi tòa nhà ở phía sau.

Ước Mỗ nắm tay vợ bước vào nhà chọn phòng.

- Hôm nay, ngươi còn muốn đi ra ngoài dạo chơi không?

Ước Mỗ hỏi.

Linh Tịch lắc đầu:

- Không được, ta quá mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thôi.

Trải qua mấy lần Nhảy Vọt Ám Ảnh khoảng cách dài, dù bà thì cũng sẽ có chút khó chịu.

Ước Mỗ đau lòng nói:

- Vậy hôm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại đi ra ngoài.

Linh Tịch ngước mắt nói:

- Ừm, ngươi gọi người giúp ta mua một cái bàn tính trở về, ta phải nghiên cứu một chút.

- Được

Ước Mỗ gật đầu một cái.

Hắn đi ra ngoài gọi hầu gái tới rồi phân phó đối phương đi ra ngoài mua bàn tính, thuận tiện đi xung quanh nhìn nơi nào có chỗ ăn cơm.

Linh Tịch đi dạo trong phòng một vòng, cảm thấy rất hài lòng hoàn cảnh nơi này, đặc biệt là khi bà phát hiện vòi nước, chỉ cần vặn một cái là sẽ có nước chảy ra, quả thật là thần kỳ!

Thậm chí bà còn suýt tưởng lầm đây là một loại ma cụ kêu gọi nguyên tố nước, rồi lúc bà đè tay lên giường lớn, kinh ngạc nói:

- Giường ở nơi này thật thoải mái, lúc đi trở về phải mua một bộ mới được.

- Tốt, ngươi thích gì thì cứ mua.

Ước Mỗ cưng chiều nói.

Linh Tịch nằm ở trên giường lớn, lười biếng duỗi người, chợt nghĩ tới điều gì, nói:

- Không biết con gái có ở Chủ Thành không?

Ước Mỗ đập nắm tay vào lòng bàn tay, lấy lại tinh thần nói:

- Ngươi không nhắc thì ta suýt quên mất rồi, còn phải sai người đi tìm hiểu tung tích của con gái nữa.

- Thật là, chuyện như vậy mà ngươi cũng có thể quên được.

Linh Tịch trừng Ước Mỗ một cái.

- Còn không phải là do ta mải lo chăm sóc ngươi sao, không có sức lực để phân tâm sang chuyện khác.

Ước Mỗ cười nói.

Linh Tịch trợn trắng mắt, bình thản nói:

- Hừ, để ngày mai đi, bọn họ mệt như vậy, không có tinh lực tìm hiểu tin tức đâu.

- Cũng đúng, ta nghe lời ngươi.

Ước Mỗ gật đầu liên tục.

- Đấm chân giúp ta.

Linh Tịch ngáp một cái, lười biếng giơ chân lên.

- Hì hì, được.

Đôi mắt của Ước Mỗ lập tức sáng lên.

Ở bên kia, Linh Vận vẫn còn đang đi dạo phố cùng với Lăng Hương, hoàn toàn không hề hay biết cha và mẹ đã tới ở gần mình.

- Phong cảnh nơi này thật xinh đẹp.

Linh Vận ngước mắt nhìn bầu trời, Trà Thụ Sinh Mệnh đang phát sáng, giống như bầu trời ngàn sao lấp lánh.

- Ta thật sự muốn ở lại đây mãi mãi.

Lăng Hương cảm thán nói.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng lên, bĩu môi nói:

- Ta cũng muốn, nhưng chắc chắn cha ta sẽ không cho phép.

Lăng Hương cười đùa nói:

- Hì hì, sau này chúng ta có thể thường xuyên tới nơi này chơi nha, hai người cùng đi, như vậy sẽ vui hơn.

- Đồng ý, chúng ta chỉ cần đến hai lần một năm thôi, một lần nửa năm, ngươi cảm thấy thế nào?

Linh Vận đề nghị.

- Ta cảm thấy rất tốt.

Lăng Hương che miệng cười khúc khích.

……..

Chủ thành, trên đường chính, Nguyệt Lang lôi kéo xe thú chạy như bay.

Hai bên trái phải trước sau đều có xe thú, đều có hộ vệ Trung Ương cưỡi Nguyệt Lang dí theo.

Trong xe, Mục Lương, Ly Nguyệt, Nguyệt Thấm Lam, Tố Cẩm đều ở đây, đây là muốn đi Trường Dạy Nghề nhìn thử. Hai ngày trước, Trường Dạy Nghề chính thức khai giảng, ngày hôm nay Mục Lương mới rãnh đi xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận