Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2540: Khắc Lai Mạn, Sau Này Chúng Ta Nên Đi Đâu Đây?

- Ục ục ục ~~

Tây Ni nhìn khoai lang trong nồi, đã có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngào.

Mục Lương mở nắp nồi ra rồi nhẹ nhàng nâng ngón trỏ, khoai lang trong nồi lập tức bay lên rơi vào trong mâm, tỏa ra hơi nóng nhè nhẹ.

- Ăn đi.

Anh nhàn nhạt nói.

- Cảm ơn các hạ.

Đôi mắt của Tây Ni và Khắc Lai Mạn sáng ngời, các cô không để ý khoai lang mới nấu nóng đến thế nào, vội vàng cầm lên cho vào trong miệng.

Mục Lương há miệng, cuối cùng vẫn là không nhắc nhở hai người lột vỏ.

- Ngao ô ~~~

Khắc Lai Mạn kinh ngạc mở to hai mắt, vui vẻ nói:

- Món này ngon vô cùng!

- Đúng vậy, ăn ngon!

Vành mắt của Tây Ni ửng đỏ, nước mắt chực trào ra.

Đã rất lâu rồi hai người không được ăn món nào ngon như vậy, từ khi trở thành nô lệ, có gì đó bỏ bụng đã là không tệ rồi, chứ đừng mơ đến chuyện được ăn ngon.

Mục Lương nhìn hai cô gái ăn như hùm như sói, im lặng bỏ thêm khoai lang vào trong nồi nước.

Tây Ni và Khắc Lai Mạn nhanh chóng ăn xong củ khoai lang trong tay, chốc lát sau đã xử lý sạch sẽ cả một mâm, sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà nhìn khoai lang trong nồi.

Lúc này, An Kỳ mở mắt ra, ngây thơ nói:

- Mục Lương ca ca, nó đang ở hướng này, nhưng khoảng cách rất xa.

Mục Lương nhìn theo ngón tay của thiếu nữ, đó là hướng đi tới vương quốc Người Thú, hắn cảm nhận được cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh cũng đang ở phương hướng này, vì thế mới xác định vương quốc Người Thú ở bên kia.

- Nghỉ ngơi đi, trời vừa sáng thì chúng ta lên đường.

Anh bình thản nói.

- Vâng, chờ ta cho Tiểu Cầu ăn xong đã.

An Kỳ ngoan ngoãn lên tiếng.

- Tiểu Cầu? Ngươi đặt tên cho nó à?

Mục Lương sửng sốt.

- Đúng rồi, Mục Lương ca ca không cảm thấy nó rất béo sao?

An Kỳ cười tươi như hoa nói.

- ... Ngươi vui vẻ là được rồi.

Mục Lương mím môi, xoay người trở vào trong phòng.

An Kỳ dành ra một tay để mở nắp nồi, cô nhìn thoáng qua rồi thanh thúy nói:

- Khoai chín rồi, các ngươi ăn đi, cẩn thận coi chừng nóng nha.

Tây Ni và Khắc Lai Mạn vội vã tiến lên trước, lấy khoai lang ra, chia đều rồi vùi đầu đánh chén.

…..

Dưới bầu trời đêm, bên ngoài căn phòng lưu ly, Khắc Lai Mạn và Tây Ni rúc vào nhau.

Vừa rồi mỗi người ăn bốn củ khoai lang, cảm giác chắc bụng rất mạnh, lúc này không cảm thấy đói chút nào.

Tây Ni nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng lưu ly, đã hai giờ trôi qua từ lúc hai người ngồi bên ngoài, không biết Mục Lương và An Kỳ ngủ chưa.

An Kỳ vốn dĩ muốn gọi hai người vào nhà qua đêm, thế nhưng Khắc Lai Mạn cảm thấy như vậy quá làm phiền bọn họ, cho nên lựa chọn ngủ ở ngoài cửa, đây cũng là xuất phát từ việc bảo hộ bản thân.

- Tây Ni, ngươi làm gì thế?

Khắc Lai Mạn nhẹ nhàng thúc cùi chỏ vào eo bạn tốt.

Tây Ni quay đầu, nhỏ giọng giải thích:

- Ta muốn nghe xem bọn họ đã ngủ chưa.

- Ngủ hay không ngủ thì thế nào, ngươi định làm gì chứ?

Khắc Lai Mạn lẩm bẩm.

Tây Ni lắc đầu, trong mắt lộ vẻ lo lắng:

- Ta có chút sợ hãi, không biết đám quái vật kia có thể đuổi tới đây hay không?!

Khắc Lai Mạn nhìn về phía màn đêm xa xa, an ủi:

- Không đâu, mà dù chúng nó có đuổi theo thì chúng ta cũng không cần sợ, có Mục Lương các hạ ở chỗ này rồi, chúng ta chắc rất an toàn.

- Ừ, ngươi nói không sai.

Tây Ni gật đầu, trầm mặc một hồi, quay đầu nhỏ giọng nói:

- Khắc Lai Mạn, sau này chúng ta nên đi đâu đây?

- Cái này… Ta không biết.

Ánh mắt của Khắc Lai Mạn có chút ảm đạm.

Đôi mắt màu lam đậm của Tây Ni lóe sáng, đột nhiên nói:

- Hay chờ trời sáng hỏi Mục Lương các hạ muốn đi đâu, chúng ta xin đi theo một đoạn đường, ngươi cảm thấy như vậy có được không?

- Nhưng chúng ta đâu biết Mục Lương các hạ muốn đi nơi nào nha?

Khắc Lai Mạn rũ mắt nói.

- Ai ~ Nếu biết trước thì ta đã hỏi hắn rồi.

Tây Ni thở dài một tiếng.

Khắc Lai Mạn nghiêm mặt nói:

- Mục Lương các hạ đã đã cứu chúng ta, lại cho chúng ta ăn no, không thể làm phiền hắn thêm nữa.

- Ngươi nói đúng.

Tây Ni gật đầu thật mạnh.

Khắc Lai Mạn nắm tay bạn tốt, ôn hòa nói:

- Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ngày mai thử hỏi Mục Lương các hạ xem gần đây có tòa thành nào không, sau đó chúng ta lại tính toán tiếp.

- Ừ ừ, vậy chúng ta ngủ một hồi đi.

Tây Ni ngáp một cái, dựa vào vai bạn tốt rồi nhắm mắt lại.

Hai ngày này các cô chỉ lo chạy trối chết, căn bản không nghỉ ngơi đủ, chớ đừng nhắc tới ngủ, hiện tại ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ lập tức xông lên đầu.

Khắc Lai Mạn nhìn về phía màn đêm xa xăm, nghĩ đến Mục Lương đang ở ngay bên cạnh, vì vậy cũng nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện mình có thể lại mở mắt nhìn thấy mặt trời của ngày mai.

- Vù vù vù ~~~

Đêm đã khuya, gió lạnh thổi qua từng đợt.

Tây Ni rùng mình, tuy rất lạnh nhưng hai người đều không tỉnh lại, thật sự là quá mệt mỏi.

Cho tới khi hừng đông thì cả hai vẫn còn ngủ say.

- Cọt kẹt ~~~

An Kiệt mở cửa phòng, nhìn thấy hai cô gái ngủ dựa tường, không nhịn được bước chân nhẹ hơn, cô bé quay đầu nhìn trong phòng, nhỏ giọng hô:

- Mục Lương ca ca, các cô ấy vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Mục Lương đã thức dậy và ăn mặc chỉnh tề, anh bước ra căn phòng lưu ly rồi nhìn về phía hai người ngủ say, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Không cần để ý đến họ, nấu cháo trước đi.

- Vâng.

An Kỳ ngoan ngoãn lên tiếng.

Nấu cháo đơn giản thì thiếu nữ vẫn có thể làm được, chỉ cần thả gạo lại thêm nước là xong.

- Ục ục ục ~~~

Nồi cháo bắt đầu sôi trào, hương vị đánh thức Khắc Lai Mạn và Tây Ni, hai người không khỏi hít sâu mấy hơi, giống như chỉ cần hít nhiều một chút thì mình có thể no bụng.

- Các ngươi tỉnh rồi.

An Kỳ quay đầu chào hỏi.

- Chào buổi sáng.

Tây Ni đỏ mặt, vội vàng đứng dậy.

Khắc Lai Mạn nhanh chóng lau nước miếng ở khóe miệng, tối hôm qua cô ngủ quá say, không khống chế được mà chảy chút nước bọt, còn bị gió thổi khô.

Mục Lương liếc nhìn hai người, bình thản nói:

- Thoạt nhìn tối hôm qua các ngươi ngủ không tệ lắm.

- Còn ổn, nhờ có Mục Lương các hạ mà chúng ta mới có thể an tâm chợp mắt.

Khắc Lai Mạn cảm kích nói.

An Kỳ tò mò hỏi:

- Kế tiếp các ngươi muốn đi đâu thế?

Cô vừa hỏi vừa khuấy nồi cháo linh mễ, Mục Lương đã thả rau xanh và thịt sợi vào trong cháo, cũng bỏ thêm gia vị, cô chỉ cần nấu chín là có thể ăn.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni liếc nhìn nhau, lắc đầu đáp:

- Chúng ta không biết, nơi đây rất xa lạ, hai ta không biết đi nơi nào.

Tây Ni nhìn về phía Mục Lương, cung kính hỏi:

- Mục Lương các hạ có biết gần đây có tòa thành nào không?

- Không biết, ta cũng không quen thuộc nơi này.

Mục Lương nhàn nhạt đáp.

- A, vậy sao…?

Trong mắt của Tây Ni lộ ra biểu cảm thất lạc, cô vừa chạy trốn ra Chợ Nô Lệ, nhất thời không biết nên đi nơi nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận