Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2017: Ta Không Thích Khí Tức Trên Người Ngươi Một Chút Nào



Phó Kỵ Sĩ Trưởng cau mày lại, nhìn chăm chú vào vài chiếc lá hồng nhạt kia.

Ngay sau đó, phiến lá đón gió biến lớn, trong chớp mắt hóa thành mấy con ma thú phi hành khổng lồ, chúng nó há miệng rít gào nhưng không phát ra âm thanh nào, vỗ cánh công kích về phía Thạch Úc.

- Ma thú cấp 8!

Phó Kỵ Sĩ Trưởng biến sắc, vô thức bảo hộ Linh Vận ở phía sau.

- Công chúa điện hạ, cẩn thận!

Phượng Nhi cũng tiến lên bảo vệ trước người Linh Vận, biểu cảm trên mặt tràn đầy hoảng sợ nhưng đáy mắt lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt.

Những người khác đều sợ choáng váng, tại sao lá cây lại biến thành ma thú, hơn nữa còn là ma thú hệ bay cấp 8.

Sắc mặt của Thạch Úc đại biến, hắn hoảng sợ lùi về phía sau.

Thế nhưng tốc độ của hắn quá chậm, bị cánh của một con ma thú cấp 8 quét trúng, văng ra xa mười mấy mét, té xuống đất bất tỉnh nhân sự.

- Thạch Úc!

Sắc mặt của mấy vị Ma Pháp Sư khác lập tức khó coi, lẩm nhẩm đọc chú ngữ, muốn thi triển Ma Pháp công kích ma thú.

Linh Vận nghĩ tới điều gì đó, vội vàng ra lệnh:

- Dừng tay!

Nhóm Ma Pháp Sư do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngừng tay.

- Rắc... Rắc... ~

Cây Phượng Hoàng khổng lồ phát ra những tiếng xào xạc, những chiếc lá hóa thành ma thú biến trở về lá cây bình thường, theo gió trở về cây, hóa thành bột phấn rơi xuống rễ, chớp mắt không còn lại gì.

Nhóm Ma Pháp Sư thấy thế thở phào một hơi, trong lòng sợ hãi không thôi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ai nấy đều dồn dập quay đầu nhìn lại.

Hồ Tiên ưu nhã đi tới, đôi mắt màu đỏ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, dừng lại cách đoàn người Linh Vận mười mét, cằm nâng lên, lạnh nhạt hỏi:

- Biển cảnh cáo lớn như vậy mà các ngươi cũng không phát hiện sao, hay cố ý coi thường quy củ ở nơi này?

………….

Linh Vận ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hồ Tiên, rõ ràng là bị kinh diễm trước vẻ đẹp của đối phương.

Tuy cô là nữ nhân nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi giật mình.

Linh Vận đẩy ra Phượng Nhi ngăn cản ở trước người, giải thích:

- Các hạ hiểu lầm, đây không phải là ý của ta.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nhìn chăm chú vào Hồ Tiên, không thể không thừa nhận, nửa người thú trước mắt thật sự quá xinh đẹp, rất khó khiến người ta dời ánh mắt sang nơi khác.

Hồ Tiên ngước mắt quan sát Linh Vận, theo tin tức mà Hải Quan truyền tới thì những người trước mắt đến từ vương quốc Tề Nhĩ Vô, nên cô lạnh lùng nói:

- Hy vọng ngươi có thể cho ta một lời giải thích hợp lý.

Linh Vận nghe vậy quay đầu lạnh lùng ra lệnh:

- Mang tên kia qua đây.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nháy mắt ra hiệu cho hai gã Kỵ Sĩ mang Thạch Úc hôn mê đi tới, đưa hắn tới trước mặt Linh Vận.

Miệng mũi hắn đổ máu, các ngón tay vặn vẹo một cách bất quy tắc.

Linh Vận giải thích:

- Là hắn tự ý ra tay với cây kia, ta đã ngăn cản nhưng hắn không chịu nghe.

- Hắn là thuộc hạ của ngươi?

Hồ Tiên bình tĩnh hỏi.

- Đúng vậy.

Linh Vận gật đầu một cái.

Hồ Tiên hơi nhướng mày, hờ hững nói:

- Hắn là thuộc hạ của ngươi, ngươi nói đã ngăn cản nhưng hắn vẫn còn ra tay với cây Phượng Hoàng, ngươi nghe có thấy hợp lý không?

Là thuộc hạ nhưng lại không nghe mệnh lệnh của chủ tử, nghe thế nào cũng không hợp lý.

-...

Linh Vận hơi hé môi, đúng là nghe cảm thấy rất vô lý.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Ta không quan tâm lý do, sự thật là các ngươi đã làm trái pháp luật, nộp tiền phạt hay bị tống vào ngục giam, chờ người đến bảo lãnh?

-...

Linh Vận kém chút nữa trợn trắng mắt, nhưng nghĩ tới thân phận của mình nên gắng gượng nhịn xuống.

- Phạt bao nhiêu?

Cô trầm giọng hỏi.

Hồ Tiên vươn ba ngón tay, nhàn nhạt nói:

- Ba trăm ngàn đồng Huyền Vũ, hoặc ba viên tinh thạch ma thú cấp 7.

Linh Vận co giật khóe mắt, rất muốn một cước đá chết tên Thạch Úc kia.

- Đưa tiền cho cô ấy đi.

Cô giơ tay lên ra hiệu.

Phượng Nhi cau mày nhìn chăm chú vào Hồ Tiên, cuối cùng vẫn lấy tinh thạch ma thú đưa cho cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên thu lại tinh thạch ma thú, đôi mắt màu đỏ rực nhìn thoáng qua Phượng Nhi, lạnh nhạt nói:

- Ta không thích khí tức trên người ngươi một chút nào.

Biểu cảm trên mặt Phượng Nhi chợt cứng đờ, con ngươi cô ta co rút lại.

Cô ta hốt hoảng lùi lại hai bước, chẳng lẽ thân phận của mình đã bị phát hiện rồi?

Lúc này, Linh Vận chợt nhận ra mình vẫn chưa biết thân phận của cô gái đuôi hồ ly, lạnh giọng hỏi:

- Các hạ còn chưa nói thân phận của mình.

Đuôi hồ ly sau lưng Hồ Tiên nhẹ nhàng lắc lư, thuận miệng nói:

- Ta là người quản lý Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Nghe vậy Linh Vận mới nhớ tới Lăng Hương từng nhắc về người phụ nữ trước mặt này, có thể dùng mỹ nhân tuyệt thế để hình dung đối phương.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói:

- Thành Huyền Vũ hoan nghênh tất cả người có thiện ý, hi vọng các ngươi có thể tuân thủ pháp luật pháp quy nơi này.

- Đây chỉ là một sự cố bất ngờ, không có lần thứ hai.

Linh Vận bảo đảm.

Cô tới đây để du lịch, không phải để kết thù, huống chi Quốc vương vương quốc Tây Hoa có nói qua, không thể tự tiện trêu chọc thành Huyền Vũ.

Hồ Tiên nhìn nàng một cái, quyến rũ nói:

- Vậy chúc các ngươi chơi vui vẻ ở thành Huyền Vũ.

Cô vốn dĩ muốn đi nhìn khu vực mở rộng, không ngờ khi đi ngang qua cây Phượng Hoàng thì bắt gặp có người đang muốn bẻ cây.

- Ừ!

Linh Vận lộ ra ánh mắt cổ quái, nàng không thể nhìn thấu mỹ nhân xinh đẹp trước mắt.

Linh Vận nhìn về phía Thạch Úc, hỏi:

- Vậy còn hắn thì sao, ngươi còn muốn bắt giữ không?

- Không được, các ngươi mang đi đi, nhớ là lau sạch vết máu trên mặt đất.

Hồ Tiên phất tay.

Thạch Úc rõ ràng đã bị tổn thương rất nặng, hắn là Ma Pháp Sư, cơ thể yếu đuối hơn Kỵ Sĩ rất nhiều, bị ma thú cấp 8 công kích, không chết đã coi như rất tốt.

Tống người như vậy vào Ngục Giam chỉ lãng phí ma dược và bí dược trị liệu.

- Ừ.

Linh Vận co giật khóe miệng, rồi nhìn cô gái đuôi hồ ly rời đi, dáng người yểu điệu kia khiến cho nữ nhân như cô cảm thấy mặc cảm.

Phượng Nhi giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt Linh Vận, nói:

- Điện hạ, điện hạ! Hoàn hồn nào, người ta đã đi xa rồi.

- Ừ.

Linh Vận phục hồi tinh thần lại, rồi nhìn thoáng qua Thạch Úc không rõ sống chết, ra lệnh:

- Đưa hắn trở lại thuyền đi, đừng để hắn chết, khi nào ta trở về sẽ trị tội sau.

- Vâng.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng gật đầu một cái.

Hắn sắp xếpp Kỵ Sĩ áp giải Thạch Úc trở về, cho hắn uống một bình chữa thương ma dược để giữ lại nửa cái mạng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không chết được.

Linh Vận điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi tới Trung tâm Huyền Vũ.

Ánh mắt của Phượng Nhi lóe lên, giả vờ bất bình nói:

- Công chúa điện hạ, lấy thân phận của ngài thì không cần thiết phải sợ cô ta.

- Ai nói ta sợ đối phương chứ?

Linh Vận trừng hầu gái một cái.

- Không phải, ta nói sai rồi.

Phượng Nhi vội vã nhận sai, biết Linh Vận là người cực kỳ sĩ diện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận