Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 484: Đồ Uống Mới

Mục Lương ngưng mắt cẩn thận quan sát, dần dần tăng cao nhiệt độ của ngọn lửa, quan sát sự biến hóa của tinh thể.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ cũng đang từ từ tăng cao, tinh thể vẫn không có biến hóa.
Nửa giờ sau, tinh thể ngoại trừ nóng lên, cũng không có biến hóa khác.
- Có thể chịu được lửa nhiệt độ cao sao.
Mục Lương lẩm bẩm.
Anh lại đổi dùng nước luộc, tiếp tục xử lý tinh thể.
10 phút... Hai mươi phút... Nửa giờ trôi qua, tinh thể vẫn như cũ không có xảy ra sự thay đổi gì.
- Thử cắt ra xem.
Mục Lương cầm lấy tinh thể nóng hổi, dùng Linh khí cắt thành hai nửa, lộ ra cấu tạo bên trong.
Bên trong tinh thể có rất nhiều lỗ nhỏ, giống tổ ong.
- Trước tiên tạo dựng mạch lộ thử xem.
Mục Lương dùng thái độ muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, đầu ngón tay phun ra tơ nhện mảnh khảnh, tiến vào lỗ nhỏ li ti trên tinh thể.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận hướng mạch lộ.
Mười phút sau, tơ nhện biến mất, Mục Lương bắt đầu lấp đầy lỗ nhỏ chi chít trong tinh thể.
Lại thêm 5 phút đi qua, anh đã thành công tạo dựng ra mạch lộ đầu tiên.
- Có thể tạo dựng không ít mạch lộ.
Động tác của Mục Lương dừng lại.
Lỗ nhỏ trong tinh thể rắc rối phức tạp, có thể tạo dựng rất nhiều mạch lộ giống nhau, giao nhau nhưng lại không có xen lẫn nhau.
- Trước tiên thử xem có thể dùng nghi thức Khải Linh không?
Mục Lương đưa ra quyết định, tay lấy ra một viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, khảm vào trên mạch lộ đã dựng thành.
Đầu ngón tay chảy ra một giọt máu, rơi vào bên trên tinh thạch hung thú.
- Ông !
Nửa khối tinh thể phát ra âm thanh ‘ong’, dâng lên ánh sáng màu trắng.
Nửa viên tinh thể trở nên trong suốt, máu trong tinh thạch hung thú bắt đầu tán ra thành những sợi nhỏ, chảy xuôi trong tinh thể giống như mạch máu.
Ánh sáng trắng lóe lên, biến mất không thấy gì nữa, tinh thể khôi phục thành màu trắng xám, cũng không nhìn thấy những mạch lộ màu đỏ kia.
Mục Lương cau mày, ước lượng nửa khối tinh thể trong tay.
Anh nâng lên tinh thể trước mắt, chạm vào những bề mặt trơn bên ngoài, thì thầm:
- Khải Linh thành công, đây giống như một kiện Linh khí trung cấp, có tác dụng gì đây?
Tiếng nói vừa ra, tinh thể nhẹ nhàng rung động một cái.
- ??
Lông mày của Mục Lương nhíu lại, dùng ngón tay trỏ chạm vào trên bề mặt tinh thể.
- Khải Linh thành công, là kiện Linh khí trung cấp, có tác dụng gì đây?
Sau một khắc, tinh thể bất ngờ phát ra âm thanh, là lời Mục Lương vừa mới nói, giọng điệu hoàn toàn giống với anh.
- Hả, ta chế tạo thành công một cái máy ghi âm sao?
Mục Lương chớp chớp con mắt màu đen, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.

Mục Lương ngồi xuống, hứng thú nhìn nửa khối tinh thể trong tay.
Anh chìa ngón tay ra, vỗ lên bề mặt lăng của tinh thể.
- Ông !
Tinh thể nhẹ nhàng chấn động.
Mục Lương mím môi một cái, mặt dày mở miệng:
- Ta là người đẹp trai nhất.
Lời vừa cất lên, anh lại ấn lên bề mặt trơn nhẵn của tinh thể.
Sau một khắc, tinh thể lại phát ra âm thanh:
- Ta là người đẹp trai nhất.
Vẫn lặp lại như cũ, chất giọng, nội dung hoàn toàn tương tự.
- Không nghĩ tới, máy ghi âm của dị giới lại được chế tạo ra như vậy!
Mục Lương nhếch miệng lên, trong lòng tự nhấn like cho mình.
Lúc này, cửa phòng làm việc nhẹ nhàng bị đẩy ra, cô gái tai thỏ ló đầu vào.
Thấy hiện tại Mục Lương không có chế tạo linh khí, mới yên tâm đi vào phòng, trong tay còn cầm một cái ly Lưu Ly.
- Mục Lương, mau nếm thử đồ uống lạnh mà ta mới nghiên cứu ra.
Mễ Nặc hồn nhiên nói.
- Là cái gì?
Mục Lương nhận lấy cái chén do cô gái tai thỏ đưa tới.
Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, mong đợi nói:
- Được chế từ nước táo và rượu lúa mì. Ngươi mau nếm thử.
- Bỏ thêm rượu lúa mì?
Mục Lương kinh ngạc lên tiếng, tư duy sáng tạo của cô gái tai thỏ càng ngày càng cao.
Trước tiên anh uống một hớp nhỏ, cảm giác lạnh buốt vào miệng là nồng nặc hương vị táo, sau đó mùi rượu bị trái cây trung hoà, nồng độ cao hơn so với rượu lúa mì bình thường.
Mục Lương mím môi một cái, đây cũng có thể là Cocktail vị táo nhỉ?
Anh uống hết số rượu còn dư lại, chưa thỏa mãn nói:
- Mùi vị rất ngon, nguyên liệu làm rượu lúa mì sao rồi?
Nếu muốn tăng nồng độ rượu lúa mì, cần trải qua quá trình chưng cất mới được, số lần chưng cất càng cao, nồng độ rượu sẽ càng cao.
Lúc đạt tới số lần chưng cất nhất định, lại trải qua ủ lâu năm, pha chế rượu, còn có thể chế thành rượu đế.
Mễ Nặc ngây thơ gật đầu, cười dịu dàng nói:
- Ừm, rượu ta dùng là rượu lúa mì chưng cất hai lần.
- Uống rất ngon, chỉ là các ngươi uống thì cho ít rượu lúa mì thôi.
Mục Lương ôn hòa dặn dò.
Uống rượu lúa mì không qua chưng cất đã say, vậy nếu uống rượu đã chưng cất, chẳng phải là một ngụm đã gục rồi sao?
- Ừm, lần sau ta sẽ cho ít đi.
Mễ Nặc nhu thuận gật đầu.
Cô dùng giọng trong trẻo hỏi:
- Vậy Mục Lương, ngươi còn muốn uống thêm không?
- Có thể thêm một ly nữa.
Mục Lương đưa tay xoa xoa đầu cô gái tai thỏ, cảm giác mềm nhũn, khiến người ta yêu thích không rời.
- A, vậy ta phải nhanh chóng tới phòng bếp, chớ không bị Hi Bối Kỳ và chị Phi Nhan uống hết.
Tai thỏ lông nhung của Mễ Nặc run rẩy dựng đứng, xoay người vội vã rời khỏi.
Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đều ở phòng bếp?
Anh đã dự đoán được hai cô ấy đều đã say choáng váng rồi.
Rượu đã qua hai lần chưng cất, hàm lượng cồn sẽ thấp hơn bia hai lần, lấy tửu lượng của hai cô ấy, chỉ cần hai ba ngụm là có thể say.
Mễ Nặc trở lại phòng bếp, mới vừa vào cửa đã nghe thấy vài tiếng nói mớ mơ hồ không rõ.
Trên sàn nhà ở phòng bếp, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đang ôm nhau nằm trên mặt đất, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.
- Ta bay nhanh hơn ngươi, chính là nhanh hơn ngươi.
Nguyệt Phi Nhan cứng cổ gấp giọng nói.
- Mới không nhé, ta bay nhanh hơn ngươi.
Đây là giọng nói phát khờ của Hi Bối Kỳ.
- Lại so thử đi.
- So thì so...
Hai cô ngươi một câu ta một câu bắt đầu nói, đôi mắt đẹp cũng đã nhắm chặt.
- A… sao lại nằm trên mặt đất hết rồi hả?
Mễ Nặc kinh hô một tiếng, vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình của hai người.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, cô gái tai thỏ mới yên lòng, xác định hai người chỉ là uống say mà thôi.
Mễ Nặc đứng lên, hai tay chống nạnh thở dài.
- Mục Lương đã từng nói, sau khi uống say sẽ ngủ một giấc, hoặc uống nửa ly trà Tinh Thần là được rồi...
Cô nhìn ấm nước Lưu Ly ở trên quầy, bên trong đã trống rỗng.
- Một giọt cũng không còn.
Mễ Nặc cầm bình nước lên xem, nghiến răng ngà dông dài nói hai câu.
Cô rời khỏi phòng bếp, gọi tiểu hầu gái tới, đưa Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan về Thiên Điện của từng người một.
Nửa giờ sau, cô gái tai thỏ trở lại phòng làm việc.
Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Mục Lương là nhổ nước bọt.
- Mục Lương, nhóm Phi Nhan đã uống sạch đồ uống lạnh của ta làm rồi.
Mễ Nặc nhíu mũi thon, một đôi tai thỏ co ro.
Chỉ là một giây kế tiếp.
Biểu cảm của cô không căng nữa, bật cười:
- Hì hì... Lúc ta trở về, họ đang nằm ngủ ở phòng bếp.
- Quả nhiên là đã say.
Mục Lương thấy buồn cười, quả nhiên là thế.
- Mục Lương, ta lại đi làm cho ngươi một ly.
Mễ Nặc ôn nhu nói.
- Không cần phiền như vậy.
Mục Lương nói xong, vẫy tay với cô gái tai thỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận