Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 446: Giá Khoai Lang Hạ Rồi

Ở thành Dạ Nguyệt, nước là tài nguyên tốt, độ quý giá của nó gần như ngang với máu.
Ly Nguyệt mang theo ba người rời khỏi Khu Trung ương, cất bước đi về phía Úng Thành.
Dọc theo đường đi, trên đường phố sạch sẽ không tìm ra chút vết bẩn nào, giống như là chưa từng có người ở.
Đi về phía Úng Thành được mấy trăm mét, mới nhìn thấy có người cầm nhánh cây khô làm thành cái chổi, đang khom lưng quét sạch đường cái.
Đây là công nhân bảo vệ môi trường của vùng ngoại thành thành Huyền Vũ, lương mỗi tháng là 100 đồng Huyền Vũ, nhiệm vụ mỗi ngày chính là quét sạch đường phố.
Công nhân bảo vệ môi trường giống như vậy thành Huyền Vũ có 20 người, phụ trách vệ sinh của toàn bộ ngoại thành, Phố Buôn Bán.
- Đường phố cũng cần quét sạch sao?
Ma Cà Rồng ngạc nhiên, ở thành Dạ Nguyệt không có chuyện như vậy.
Lan Na mím môi, càng thêm tò mò về thành Huyền Vũ.
Dường như ở chỗ này, cũng không phải chuyện xấu.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, tán cây to lớn của Trà Thụ Tinh Thần khiến cô có hơi thất thần, những điều mà ngày hôm nay thấy, đều là thứ mà thành Dạ Nguyệt không có.
Ly Nguyệt dừng chân lại, quay đầu lạnh giọng nói:
- Nhanh chân lên.
Phía sau, Ma Cà Rồng đang cách nàng bảy tám mét.
- Hẹp hòi...
Lan Na bĩu môi, tốc độ dưới chân nhanh hơn.
Sau mười lăm phút, Ly Nguyệt dẫn theo Ma Cà Rồng đi qua Úng Thành, đi vào Phố Buôn Bán.
Bước chân của cô vẫn không ngừng, tiếp tục đi về phía Sơn Hải Quan.
Lan Na nhìn lại toàn cảnh của Phố Buôn Bán, trong mắt có hơi không nỡ, đây thật sự là một nơi tốt.
- Đại nhân.
Vệ Cảnh vội vã đi xuống từ pháo đài, đi tới trước mặt thiếu nữ.
Hắn không biết người mặc khôi giáp trước mặt mình là ai, dù sao thành Huyền Vũ có mấy tận người mặc Khôi Giáp U Linh.
- Mở cửa, đưa họ rời khỏi.
Ly Nguyệt bình tĩnh nói.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính đáp.
Hắn xoay người hô to một tiếng:
- Mở cửa.
- Đi thôi.
Ly Nguyệt phất tay về phía ba người.
Lan Na sâu đậm chăm chú nhìn vào mắt của thiếu nữ, sau đó xoay người theo Vệ Cảnh đi vào Sơn Hải Quan, rời khỏi Phố Buôn Bán.
Bên ngoài Sơn Hải Quan, trên quảng trường nhỏ, Vệ Cảnh dừng bước lại.
Hắn nhìn về phía ba người La Lan Na, nghiêm túc nói:
- Các ngươi đi dọc theo cầu thang để xuống dưới.
- Man Thú Hoang Cổ sẽ dừng lại sao?
Lan Na nhìn ra bên ngoài, mặt đất và bầu trời đang không ngừng lui về phía sau.
- Các ngươi xuống phía dưới Thiên Môn Lâu rồi chờ đấy, đêm đến sẽ dừng lại nghỉ ngơi, đến lúc đó các ngươi có thể rời đi.
Vệ Cảnh chậm rãi nói.
- Bây giờ các ngươi muốn đi nơi nào?
Thuộc hạ hiếu kỳ hỏi.
- Thành Dạ Nguyệt.
Vệ Cảnh thuận miệng lên tiếng.
- Thật sao?
Lan Na trong mắt đẹp hiện lên tia ngạc nhiên.
- Ừm.
Vệ Cảnh nhàn nhạt gật đầu.
- Hiểu rồi.
Lan Na nhíu mày, lòng khẽ run lên.
Cô phải lập tức chạy về thành Dạ Nguyệt, nói rõ tình huống với nhóm trưởng lão.
- Đi, chúng ta trở về.
Lan Na nắm tay hướng về phía dưới.
Một khắc sau, đôi mắt màu vàng óng của cô trở nên đỏ như máu, đôi cánh hình con dơi ở sau lưng mở ra.
Cô bay lên trời, đập cánh bay cách xa Huyền Vũ.
Hai gã thuộc hạ cũng như vậy, đập cánh theo sát sau lưng La Lan Na.
- Hóa ra là Ma Cà Rồng.
Vệ Cảnh nhếch miệng, xoay người trở về pháo đài.
Buổi chiều, ở khu ngoại thành của thành Huyền Vũ.
Tô Nhi, đi vào siêu thị của Huyền Vũ.
Hôm nay là ngày nghỉ của cô nên tới siêu thị mua sắm đồ dùng hàng ngày, còn có nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho bữa tối.
Trong siêu thị có không ít người, bọn họ đang ngắm từng quầy hàng một, phần lớn mọi người nếu thấy vừa ý món đồ nào đó đều sẽ mua.
Kể từ sau khi tiến hành cải cách điểm cống hiến trở thành đồng Huyền Vũ sờ được thấy được, mức chi tiêu của cư dân ngày càng tăng cao.
- Trước tiên mua một chút thịt.
Tô Nhi quen đường quen lối đi tới quầy bán thịt.
Sau quầy, nhân viên bán hàng đang lau chùi dao thái thịt, duy trì vệ sinh sạch sẽ.
- Xin chào, cô muốn mua thịt gì?
Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười đón chào.
- Ta muốn một cân thịt Lợn Tám Răng Nanh!
Tô Nhi ôn nhu nói.
- Được, một cân là ba đồng.
Nhân viên bán hàng thao tác nhanh chóng, cắt một khối thịt lợn tám răng nanh, sau hai lần cân đo, mới vừa đủ một cân.
- Đây.
Tô Nhi đưa ba tờ mệnh giá 1 đồng Huyền Vũ ra, lại đưa tay nhận túi giấy đựng thịt, xoay người đi tới quầy hàng tiếp theo.
Cô còn phải mua một chút khoai lang, trở về làm món chính ăn.
Tô Nhi đi tới trước quầy bán khoai lang, khoa tay múa chân nói:
- Xin chào, ta muốn hai cân khoai lang tươi.
Hiện nay trong nhà chỉ có một mình cô.
Ngày thường, chồng cô là Vệ Cảnh rất ít về nhà, cơ bản đều ở Sơn Hải Quan.
Con gái thì làm tiểu hầu gái ở cung điện, bốn năm ngày mới có thể trở về một lần, cho nên mua hai cân khoai lang là đủ ăn rồi.
Nhân viên bán hàng mỉm cười gật đầu, thanh thúy nói:
- Được, hai cân tổng cộng là ba đồng Huyền Vũ.
- Hở? Có phải đã tính sai rồi hay không?
Tô Nhi nghi hoặc hỏi.
Cô nhớ rõ ràng giá một cân khoai lang là 4 đồng, sao hiện tại hai cân chỉ có ba đồng.
Nhân viên bán hàng vừa cân khoai lang, vừa giải thích:
- Không tính sai đâu, giá khoai lang hạ rồi, hiện tại mỗi cân chỉ cần 1 đồng rưỡi.
- Hóa ra là như vậy.
Tô Nhi khẽ nhếch miệng.
Khoai lang là rau thân rễ, bán 1 cân với giá 1 đồng rưỡi, không khỏi quá rẻ rồi sao?
Đây là một hạng mục cải cách của Mục Lương, đó chính là hạ giá thành của sản phẩm nấu món chính, trong đó bao gồm lúa mì và khoai lang.
Đây là để giúp dân trong thành dễ được ăn no hơn, tiết kiệm được đồng Huyền Vũ, có thể tiêu vào chỗ khác.
Dù sao trong ăn, mặc, ở, đi lại, trừ ăn ra còn phải mặc, ở, đi.
Nhân viên bán hàng đưa hai cân khoai lang đã gói cẩn thận ra, sùng bái nói:
- Thành Chủ Đại Nhân quá hào phóng.
- Đúng vậy, Thành Chủ Đại Nhân đối với những bình dân như chúng ta thật sự quá tốt rồi.
Nhân viên bán hàng ở quầy bên cạnh cũng khen không ngớt.
Tô Nhi cũng gật đầu đồng tình, cảm thán nói:
- Ít nhiều nhờ có Thành Chủ Đại Nhân, chúng ta mới có thể có được cuộc sống tốt.
- Có ai nói không phải sao, nếu có ai nói Thành Chủ Đại Nhân không tốt, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn.
Nhân viên bán hàng ở sau quầy giơ nắm đấm lên, trên mặt viết đầy sự sùng bái dành cho Mục Lương.
Lúc này, đúng lúc không có khách, những nhân viên bán hàng bắt đầu và nhau khen ngợi Mục Lương, cảm thán về sự thay đổi sau khi tới thành Huyền Vũ.
Tô Nhi nghỉ chân nghe xong một hồi lâu, thỉnh thoảng cũng mở miệng nói với bọn họ mấy câu, cho đến khi có nhiều khách hơn thì cuộc nói chuyện mới dừng.
Cô chưa thỏa mãn ôm túi giấy rời đi, tới quầy hàng bán hoa quả.
- Xin chào, lê và quả táo mỗi thứ một quả.
Tô Nhi đưa hai tờ mệnh giá 1 đồng Huyền Vũ ra.
Trong nhà chỉ có một mình cô, hai quả này đối với cô mà nói cũng có thể ăn trong vòng hai ngày.
- Được, chờ một lát.
Nhân viên bán hàng lấy một túi giấy ra, gói lê và táo mỗi thứ một quả.
Mười lăm phút sau.
Tô Nhi đi ra khỏi siêu thị, trong lòng ôm tất cả túi giấy lớn nhỏ.
- Trở về nấu cơm thôi.
Cô đi về phía đường Giáp Thứ Nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận