Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2197: Trở Về Thành Tát Luận.



- Vậy chúng ta thì sao?

Nguyệt Phi Nhan lập tức hỏi tới.

- Mọi người đều có phần.

Mục Lương buồn cười đáp.

Hi Bối Kỳ gật đầu, miệng nhanh hơn não:

- Ừ ừ, vậy ngươi mau trở lại, còn phải chúc mừng sinh...

Chân mày Nguyệt Thấm Lan co giật, vội vã vươn tay che miệng cô gái Ma Cà Rồng lại, không cho cô ấy nói tiếp.

- Hưm hưm~~~

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ trừng lớn, vội phản ứng lại, suýt nữa thì mình đã lỡ miệng nói việc chúc mừng sinh nhật rồi.

- Cái gì cơ?

Mục Lương kinh ngạc hỏi lại.

Nguyệt Thấm Lan trừng cô gái Ma Cà Rồng một cái, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, đã nói là sẽ tạo sự ngạc nhiên cho Mục Lương rồi, sao có thể lỡ miệng nói chứ.

Cô gái Ma Cà Rồng vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ ý của Nguyệt Thấm Lan.

Lúc này, cô mới buông tay ra, ngón tay thon dài chọc trán cô gái Ma Cà Rồng.

- Có chuyện gì vậy, sao đang nói nửa chừng lại dừng thế?

Giọng nói của Mục Lương vang lên lần nữa.

- Không có, vừa rồi ta nói quá nhanh nên bị cắn lưỡi.

Hi Bối Kỳ nói lắp:

- Ta nói là chờ ngươi trở về thì cùng nhau chúc mừng… Chuyến đi thành công tốt đẹp.

-???

Các cô gái dấu hỏi đầy đầu, nói như vậy sẽ không bị phát hiện sao.

- Ha ha ha, tốt thôi.

Mục Lương cười ha ha đáp ứng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ đỏ bừng, cười ngượng ngùng nhìn Nguyệt Thấm Lan và những người khác.

Mọi người hàn huyên vài câu, cuối cùng lưu luyến cắt đứt trò chuyện.

Nguyệt Thấm Lan liếc xéo cô gái Ma Cà Rồng:

- Suýt nữa thì bại lộ rồi.

- Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà.

Hi Bối Kỳ ngượng ngùng le lưỡi một cái.

Ngải Lỵ Na ngây thơ nói:

- Hy vọng Mục Lương không đoán được chúng ta muốn làm cái gì.

- Chắc không đoán được đâu...

Mễ Nặc nói một cách không xác định.

- Tốt hơn là hiện tại chúng ta nên suy nghĩ xem nên tặng cái gì mới tốt.

Ny Cát Sa đứng lên duỗi người.

Mấy người nói chuyện phiếm vài câu thì Bạch Sương đã thu dọn đồ đạc xong xuôi và trở về phòng ăn.

Bạch Sương nghiêm mặt nói:

- Ta đã chuẩn bị xong.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Chờ một chút, hắn sắp tới rồi..

- Vâng.

Bạch Sương gật đầu một cái, vừa dứt lời, Mộc Phân Thân bước ra từ trong góc tối, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô.

- Chuẩn bị xong chưa?

Mộc Phân Thân Mục Lương hỏi, vẻ mặt không cảm xúc.

Bạch Sương hơi hé miệng, thấp giọng đáp:

- Xong rồi.

Tuy Mộc Phân Thân trước mắt có dáng dấp giống hệt Mục Lương thế nhưng lại cho người ta cảm giác không dễ chọc, không có cảm giác thân thiết như bản thể.

- Đi thôi.

Hắn tiến lên trước, vung ra một tấm màn đen bao phủ thiếu nữ.

Trong ánh mắt của đám người Hồ Tiên, hai người đã biến mất khỏi nhà ăn trong nháy mắt.

- Năng lực này thật sự quá thuận tiện.

Nguyệt Thấm Lan cảm thán một câu.

Hồ Tiên thong thả đứng lên, nhún vai nói:

- Ai nói không phải đâu.

Bên kia, Mộc Phân Thân mang theo Bạch Sương xuất hiện ở bên ngoài Chủ Thành, chờ thiếu nữ lấy hơi thì lập tức thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh lần nữa.

Hai người nhảy mấy lần đã rời đi kênh Sương Mù, bóng đêm ánh vào tầm mắt của thiếu nữ.

- Phù phù ~~~

Bạch Sương không có tâm trạng thưởng thức bóng đêm, cô đang bận há to miệng hô hấp, sắc mặt hơi trắng bệch.

Mộc Phân Thân nhàn nhạt nói:

- Chúng ta sẽ bay vài tiếng, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.

Hắn ôm thiếu nữ rồi thi triển Chạy Nhanh Gấp 8 Lần bay về phía trước, hóa thành một bóng đen xẹt qua màn đêm.

Bạch Sương vừa mới lấy hơi thì đã bị buộc phải thích ứng phi hành tốc độ cao, nhưng mà như vậy thoải mái hơn chút ít so với cảm giác áp bách mà Nhảy Vọt Ám Ảnh mang tới.

Hôm nay, ánh trăng bị mây đen che khuất, biển cả đen kịt, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi qua tai.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ về chuyện ở thành Tát Luận.

Không biết qua bao lâu, cảm giác tim đập nhanh lại truyền đến lần thứ hai, khi nàng mở mắt ra thì đã bị Mộc Phân Thân kéo vào trong bóng tối lần nữa.

Sau vài lần Nhảy Vọt Ám Ảnh, hắn lại mang theo thiếu nữ bay rất nhanh, giống như động cơ vĩnh viễn không cần nghỉ ngơi, không ngừng thay phiên luân chuyển giữa Chạy Nhanh Gấp 8 Lần và Nhảy Vọt Ám Ảnh.

Đợi đến khi Bạch Sương có thể nghỉ ngơi thì chân trời đã hiện lên màu trắng bạc, một ngày mới bắt đầu rồi.

....

Mộc Phân Thân mang theo Bạch Sương đáp xuống mặt biển, dưới chân xuất hiện một mảnh lưu ly lơ lửng, hai người đứng ở phía trên.

- Nghỉ ngơi hai tiếng đi.

Hắn lạnh lùng nói.

- Vâng.

Bạch Sương thở phào nhẹ nhõm, vội khoanh chân ngồi xuống khôi phục thể lực.

- Ăn một chút đi, như vậy sẽ giúp khôi phục thể lực nhanh hơn.

Mộc Phân Thân trở tay lấy ra một ít thức ăn rồi bày trước mặt thiếu nữ.

- Cảm ơn.

Bạch Sương cảm kích nói.

Cô cầm lấy một khối bánh bích quy rồi cắn từng miếng nhỏ, khẩu vị không tốt cho lắm, nhưng mà vì khôi phục thể lực nên nàng ép bản thân ăn hết.

Hắn nhắm mắt, an tĩnh khống chế lưu ly bay tới trước, trong lúc nghỉ ngơi vẫn không ngừng lại.

Trong lòng Bạch Sương bội phục không thôi, dựa theo tốc độ bay như bây giờ, có lẽ sẽ đến thành Tát Luận trước khi trời tối.

- Ngươi không ăn sao?

Cô nhỏ giọng hỏi.

- Ta không cần ăn.

Hai mắt của Mộc Phân Thân vẫn nhắm chặt, giọng nói bình tĩnh không chút lay động.

Hắn là Mộc Phân Thân, chỉ cần dựa vào Mục Lương bản thể hoặc Trà Thụ Sinh Mệnh có thể khôi phục sức lực.

- Ừm, vậy được rồi.

Bạch Sương chớp chớp đôi mắt màu vàng tím.

Cô không hỏi thêm gì nữa, yên lặng ăn bánh bích quy, hoài niệm mỹ thực ở Trung Ương.

Mặt trời chậm rãi dâng lên cao, Mộc Phân Thân mở mắt đứng dậy, vươn tay về phía thiếu nữ, vẫn không nói một lời nào.

Bạch Sương cắn môi dưới, ngoan ngoãn tới gần, lại phải trả qua cảm giác khó chịu giống như đi tàu lượn siêu tốc nữa rồi.

Cô bị hắn ôm lấy rồi bay lên không trung, tiếp đó thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh biến mất giữa bầu trời.

………….

Gần khu căn cứ trung chuyển ở thành Phượng, một chiếc phi thuyền vận chuyển khổng lồ từ trên trời đáp xuống.

Phi thuyền hạ cánh bên ngoài cửa lớn căn cứ trung chuyển, tua-bin quạt gió ngừng vận chuyển, cửa khoang từ từ mở ra, các hành khách đi ra khoang thuyền.

Linh Vận kéo tay Lăng Hương, nhìn bức tường lưu ly to lớn che chắn bên ngoài căn cứ trung chuyển, không khỏi cảm thán:

- Thì ra nơi này chính là căn cứ trung chuyển ~~~

Linh Vận ngây thơ nói:

- Đi thôi, chúng ta vào trong xem một chút.

- Ừ.

Lăng Hương lên tiếng, hứng thú dào dạt đi tới cửa căn cứ trung chuyển.

Bất chợt, Linh Vận như có cảm giác gì đó mà quay đầu nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói:

- A, ngươi mau nhìn ba người kia kìa, tư thế đi đã bình thường hơn rất nhiều.

Lăng Hương quay đầu nhìn lại, thấy được ba người đàn ông mặc áo choàng đen kỳ quái ở thành Tô Liễu, lần này tư thế đi của bọn hắn đã bình thường hơn rất nhiều, không khác người thường là mấy, gật đầu nói:

- Đúng là bình thường hơn nhiều, có thể trước đó chân của hắn bị thương cho nên tướng đi mới kỳ quá như vậy.

Linh Vận gật đầu lẩm bẩm:

- Thì ra là vậy, thế mà ta cứ tưởng rằng hắn vừa mới học được đi đường chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận