Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 740: Thành Vũ Thái

Anh cùng Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài, tiếc nuối buông lỏng tay ra.

Nguyệt Thấm Lan vội vàng đứng lên, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô khôi phục lại vẻ tao nhã, ung dung, cười khanh khách rồi nói:

- Vậy ta đi Cục Quản Lý trước.

- Đi đi.

Mục Lương cười khổ khoát tay.

Đạp đạp đạp …

Nguyệt Thấm Lan thướt tha xoay người, mở cửa phòng cho Vệ Ấu Lan tiến vào, sau đó ưu nhã rời khỏi thư phòng.

- Đại nhân.

Vệ Ấu Lan chớp chớp mắt, đặt cái hộp gỗ ở trước mặt Mục Lương.

Anh mở hộp gỗ ra, bên trong có một ngòi bút bằng than và một bút chì thành phẩm, cầm ngòi bút bằng than lên, phát hiện độ dày của chúng rất đều, không có xuất hiện kích thước sai lệch.

- Ngòi bút bằng than cũng không tệ lắm.

Mục Lương hài lòng bỏ ngòi bút bằng than lại vào hộp, sau đó cầm bút chì thành phẩm lên.

Anh rút ra một tờ giấy, dùng bút chì viết thử lên giấy một hàng chữ, đầu bút viết trơn tru nhưng xúc cảm của tay thì rất kém.

Mục Lương chuyển động tay một chút, ngón tay bắt đầu dùng sức, phát hiện phần kết nối của bút rất lỏng lẻo, không bền chắc, rất dễ dàng bị đứt gãy.

Anh cầm mấy cái bút khác từ hộp gỗ lên quan sát, nhận thấy tình huống của chúng đều giống nhau.

Mục Lương bỏ bút chì không hợp cách vào lại hộp gỗ, ngước mắt lên nói:

- Tiểu Lan, ngươi đi một chuyến xuống xưởng, nói cho người phụ trách nơi đó biết khi cuốn bút chì, phải làm nhanh tay hơn một chút.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan nhu thuận lên tiếng.

Cô bé ôm lấy hộp gỗ rồi xoay người rời đi.

Mục Lương ngẫm nghĩ một chút, lại thay đổi chủ ý, nói:

- Ngươi đứng ở đó nhìn thao tác của họ, khi nào hoàn thành, lại mang tới một cây bút cho ta xem.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan lại lên tiếng.

Cô bé biết Mục Lương không hài lòng về cây bút chì thành phẩm lúc nãy, cho nên mới muốn cô bé ở đó trông coi, nếu lại làm không tốt, người phụ trách xưởng có lẽ sẽ bị thay đổi.

- ….Nhức đầu quá.

Mục Lương dựa người về phía sau, đưa tay lên day day trán.

Anh không phải buồn bực vì chuyện bút chì, mà nhức đầu vì thiếu người để sử dụng.

Thành Huyền Vũ giờ đã to lớn hơn nhiều lần so với trước, không chỉ nội thành thiếu người, ngoại thành lại càng thiếu người.

Đất càng rộng, tự nhiên cần phải có nhiều người để quản lý.

Nhân lực từ trước đến nay vẫn là một trong những lực lượng sản xuất, nhất là ở thế giới này, không có thiết bị tự động hoá, cho nên nhân lực lại càng trở thành tài nguyên quan trọng giúp cho thành phố phát triển.

Trước khi tới thành Ngự Thổ, Tiểu Huyền Vũ còn phải đi qua hai toà thành nhỏ nữa, có nên dừng lại ở đó để chiêu mộ thêm một ít người dân hay không?

Sau khi Huyền Vũ tiến hoá đến cấp mười, tốc độ của nó đã nhanh hơn gấp đôi, vốn phải cần tới mười ngày đi đường, hiện giờ chỉ cần đi hai- ba ngày là có thể đến Thành Ngự Thổ. Nếu dừng lại ở hai toà thành nhỏ kia, vậy ít nhất phải chậm trễ bốn - năm ngày.

- Hoặc … Dời đi dân của cả toà thành nhỏ?

Con ngươi màu đen của Mục Lương loé sáng.

Với thực lực hiện tại của anh, hoàn toàn có thể mang lên một toà thành nhỏ, ngay cả đất đai lẫn kiến trúc cùng nhau nâng lên rồi đặt vào Thành Huyền Vũ.

- Chờ đến một toà thành nhỏ rồi lại tính toán sau.

Mục Lương ngả người ra sau, quyết định chợp mắt một chút.

Nhiều giờ trôi qua.

Tiểu hầu gái đã trở lại và mang theo chiếc bút chì mới đã cải tiến.

- Thành chủ đại nhân?

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nói.

- Ngươi đã trở lại.

Mục Lương chậm rãi mở mắt, con ngươi màu đen chợt loé lên như tia sáng chiếu qua thung lũng sâu thăm thẳm.

Vệ Ấu Lan vươn tay đặt chiếc bút chì lên trước mặt anh, cất giọng yếu ớt nói:

- Đại nhân, đây là chiếc bút chì mới được làm ra.

Mục Lương cầm lấy cây bút, rõ ràng cảm nhận được sức nặng của nó đã thay đổi, có lẽ là do được cuốn nhiều vòng hơn.

Ngón tay anh dùng sức, lần này cảm giác chắc chắn hơn nhiều, đã đạt được yêu cầu.

- Được rồi. Nói cho bọn họ biết cứ dựa theo cách như vậy mà sản xuất bút chì.

Mục Lương hài lòng gật đầu.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan cung kính lên tiếng.

Mục Lương đưa tay đặt chiếc bút vào trong hộp đựng, bình tĩnh nói:

- Nói với bọn họ, nhóm bút chỉ đầu tiên sản xuất ra, sẽ đưa đi trường học, cho mấy đứa nhỏ sử dụng miễn phí.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan thầm vui vẻ thay cho những đứa trẻ ở trường học.

……….

Vù Vù ….

Gió to xuyên qua vách tường thành rách nát thổi vào ngã tư đường, mang theo cát bụi cuồn cuộn, khiến cho người ta không tài nào mở mắt nổi.

Thành Vũ Thái là một toà thành nhỏ, bởi vì nằm trên một mảnh đất bằng phẳng trong sa mạc cho nên dân số chỉ khoảng chừng năm ngàn người.

Thành chủ của toà thành này là một cao thủ cấp sáu đỉnh phong, lúc này hắn đang buồn bã, âu sầu đi đi lại lại trên chính sảnh của phủ Thành chủ.

Đạp đạp đạp…..

Tiếng bước chân vội vã từ đằng xa vọng lại, một hộ vệ sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy vào chính sảnh của phủ Thành chủ.

- Thành…. Thành chủ đại nhân.

Hộ vệ khẽ run run cả người, miễn cưỡng đứng thẳng dậy.

Tề Mã gấp gáp hỏi:

- Thế nào? Có nước chưa?

- Thưa Thành chủ đại nhân. Chưa có.

Hộ vệ trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng nói.

- Vẫn chưa có sao?

Tề Mã chao đảo thân thể, miệng run run rên rỉ:

- Vẫn chưa có nước thì chúng ta phải làm gì bây giờ?

Thành Vũ Thái vốn có một con suối, mỗi ngày đều phun trào nước, nhưng lượng nước chỉ miễn cưỡng đủ cho năm ngàn người trong thành uống.

Con suối này chính là sở hữu của toàn dân trong thành.

Nhưng ba năm trước đây, khi Tề Mã đến thành Vũ Thái, dựa vào thực lực cao cường đã đem con suối đó chiếm làm của riêng, hơn nữa còn trực tiếp ép chết Thành chủ cũ, tự mình lên thay thế.

Từ đó về sau, khi người dân muốn dùng nước, chỉ có thể dùng tinh hạch hung thú, rau xanh, tài liệu trên người hung thú mang đến phủ Thành chủ để trao đổi.

Nhưng năm ngày trước, con suối đột nhiên không phun nước lên nữa, cho đến khi hiện tại, Thành Vũ Thái đã lâm vào tình cảnh không còn nước để sử dụng.

Dân chúng trong thành khổ không bút nào tả xiết, thân thể bọn họ đã quá mức suy kiệt, lúc nào cũng cận kề với cái chết.

- Thành chủ, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Hộ vệ mờ mịt hỏi.

- Để cho ta suy nghĩ xem nào…

Tề Mã đen mặt, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng, không biết nên làm gì tiếp theo.

Hắn ngước mắt lên, khàn giọng nói:

- Trong thành hiện giờ không còn một chút nước nào sao?

- Không có. Ngay cả phủ Thành chủ cũng không còn nước.

Hộ vệ trưởng vẻ mặt đau khổ, lắc lắc đầu.

- Ngay cả Phủ thành chủ cũng không còn nước sao?

Tề Mã kinh ngạc hỏi.

- Ngày hôm qua đã uống hết rồi.

Hộ vệ tuyệt vọng trả lời.

Sắc mặt Tề Mã thay đổi, sau đó hắn cắn răng thấp giọng nói:

- Nếu đã không còn nước, vậy nơi này không thể tiếp tục ở lại được nữa rồi.

Hộ vệ nghi hoặc hỏi:

- Đại nhân, ý của ngài là?

- Phải rời khỏi nơi này. Người nào còn có thể đi được thì hãy theo ta rời khỏi thành Vũ Thái.

Giọng của Tề Mã vô cùng chắc chắn nói.

- Rời khỏi nơi này sao?

Hộ vệ ngạc nhiên nói.

Hắn không cam lòng, tiếp tục nói:

- Thành chủ, chúng ta thật vất vả mới yên ổn được, hiện tại lại phải rời đi sao?

Hộ vệ làm cấp dưới của Tề Mã đã được vài năm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận