Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2733: Gia Tăng Thêm Nghề Nghiệp Y Học

Bệnh Viện Đa Khoa phải có bác sĩ phẫu thuật, không thể vẫn luôn dựa vào Chí Hải và Phong Vũ được, hai người không phải là dân chuyên, sau này vẫn phải dựa vào những người khác.

Hiện tại có thể bắt đầu bồi dưỡng bác sĩ, những người này sẽ đi theo Chí Hải và Phong Vũ một đoạn thời gian, khi nào học xong giải phẫu thì có thể đến Bệnh Viện Đa Khoa làm việc, tiếp theo lại để bọn hắn tích lũy kinh nghiệm, sau này bồi dưỡng ra nhóm bác sĩ tiếp theo.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.

Mục Lương dặn dò:

- Nhớ kỹ tìm người không sợ máu, có tính cẩn thận, tỉ mỉ và kiên trì và cảm thấy hứng thú đối với y học.

- Yên tâm đi, ta biết mà.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, nói:

- Khi những người này học xong y thuật, sau này có thể gia tăng thêm nghề nghiệp y học ở Trường Kỹ Thuật.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Ta sẽ lưu ý, nhưng việc này nhanh nhất cũng phải sau một, hai năm nữa.

Bệnh Viện Đa Khoa đang rất thiếu người, không dư thừa bác sĩ để sắp xếp đi Trường Kỹ Thuật giảng dạy tri thức.

- Ừm, chuyện này không gấp được.

Mục Lương khẽ gật đầu.

Chí Hải và Phong Vũ phải nghiên cứu phương pháp giải phẫu mới, còn phải nghiên cứu tay chân giả, Bệnh Viện Đa Khoa còn không đủ bác sĩ phẫu thuật, chớ đừng nhắc tới cử người đến Trường Kỹ Thuật giảng bài.

Hai người trở lại cung điện, Mục Lương lập tức đến thư phòng, tiếp tục nghiên cứu đạn đạo mới.

An Kỳ thanh thúy nói:

- Bệ hạ lại bắt đầu bận rộn rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Đúng vậy, các ngươi chăm sóc hắn cho tốt, nhớ kỹ cách một giờ tiến vào đưa nước trà một lần, bánh ngọt và trái cây thì cứ mỗi hai giờ đưa một lần.

Cô nhớ kỹ lời Mục Lương nói, uống nhiều nước mới giúp cơ thể khỏe mạnh, nhưng không thể quá nhiều, như vậy một giờ uống một lần rất hợp lý.

- Ta nhớ rồi, Thấm Lan đại nhân.

An Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn tiểu hầu gái, dịu dàng hỏi:

- Ngươi tới cung điện làm việc cũng hơn một tháng rồi, đã quen với sinh hoạt nơi đây chưa?

Khuôn mặt xinh đẹp của An Kỳ đỏ lên, thẹn thùng đáp:

- Nơi đây rất tốt, mọi người đều thân thiện, ta rất thích.

- Ừm, vậy là tốt rồi, ngươi đi làm việc đi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười, sau đó xoay người rời đi cung điện.

Bên Cục Quản Lý vẫn còn rất nhiều sự tình phải xử lý, nàng không thể ở đây cả ngày được.

Đôi mắt đẹp của An Kỳ sáng lấp lánh, cảm thán nói:

- Đại nhân Thấm Lan thật tốt ~~~

- An Kỳ, mau tới giúp ta làm bánh bao!

Giọng nói của Thanh Vụ truyền ra từ phòng bếp.

- Tới ngay!

An Kỳ lên tiếng, hơi nâng mép váy chạy vội vào phòng bếp, cô rửa tay sạch sẽ, bắt đầu hỗ trợ trộn nhân bánh.

Ba Phù đang nhào bột nhắc nhở:

- Nhớ kỹ thêm một chút dầu vào trong nhân, bằng không sau khi hấp sẽ khiến nhân bánh bị khô.

- Vâng.

An Kỳ lại lên tiếng.

Cô nấu ăn không giỏi, nhưng nếu là những món dựa theo bước đi nghiêm ngặt ví dụ như sủi cảo hay bánh bao thì cô bé vẫn học được dễ dàng.

Nhóm tiểu hầu gái bận rộn tới lui ở trong phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã đặt lồng hấp lên trên bếp, bắt đầu hấp bánh bao.

An Kỳ chớp mắt, tò mò hỏi:

- Nhiều bánh bao như vậy, bệ hạ và những người khác ăn hết sao?

Thanh Vụ giải thích:

- Đương nhiên, đây là món khoái khẩu của tiểu thư Linh Nhi, cô ấy sẽ ăn hết.

- A? Tiểu thư Linh Nhi thích ăn bánh bao à?

An Kỳ kinh ngạc hỏi.

Cô bé biết Linh Nhi là Tinh Linh Sinh Mệnh, có đôi nhi sẽ dùng cơm trong nhà ăn cùng với mọi người, nhưng phần lớn thời gian cô ấy đều ở bên trong Trà Thụ Sinh Mệnh.

Thanh Vụ ngây thơ nói:

- Đúng rồi, trong những món mà tiểu thư Linh Nhi thích nhất, bánh bao xếp ở vị trí thứ bốn.

- Vậy thì món đầu tiên là gì?

An Kỳ kinh ngạc truy hỏi.

Ba Phù tiếp lời:

- Đầu tiên là nguyên tố sinh mệnh, nhưng món này chỉ có bệ hạ mới lấy ra được.

An Kỳ như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, lại hỏi:

- Vậy món thứ hai là gì?

- Thứ hai à, là mì chua cay.

Ba Phù tiếp tục nói.

An Kỳ gật đầu nhận đồng nói:

- Mì chua cay rất ngon, ta cũng thích.

- Vậy còn món thứ ba?

Cô bé lại tò mò hỏi.

Thanh Vụ cười nói:

- Thứ ba là bánh cuốn, chính xác là món bánh cuốn nhân trứng thịt, nước chấm phải sệt một chút, thêm chút ớt sẽ càng thích hơn.

- Oa ~~~

An Kỳ líu lưỡi nói:

- Tiểu thư Linh Nhi còn sành ăn hơn cả chúng ta.

- Đó là chuyện đương nhiên.

Thanh Vụ gật đầu.

Ba Phù dặn dò:

- Được rồi, An Kỳ ở đây canh lửa, ta đi quét tước Thiên Điện, mười phút sau nhớ tắt lửa đấy.

- Vâng!

An Kỳ ngoan ngoãn đáp một tiếng, quay đầu liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường.

Cô nhớ kỹ con số trên đồng hồ, sau đó bắt đầu quét tước phòng bếp, dọn dẹp bột mì rơi vãi trên sàn nhà, sau đó lại đi rửa nồi chén bẩn.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, Mễ Nặc lắc tai thỏ đi vào phòng bếp.

- Thơm quá đi, ta còn chưa tiến vào cung điện mà đã ngửi được mùi thơm rồi, hôm nay phòng bếp hấp bánh bao à?

Mễ Nặc ngây thơ hỏi.

An Kỳ thanh thúy đáp:

- Đúng vậy tiểu thư Mễ Nặc.

Chóp mũi của Mễ Nặc giật giật, đôi tai thỏ lông nhung lắc lư, nói:

- Mùi này hẳn là đã chín rồi.

An Kỳ nghe vậy nhìn về phía đồng hồ quả lắc, quả nhiên đã qua mười phút, vì vậy vội vàng tắt lửa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ửng đỏ, ngượng ngùng nói:

- Không có tiểu thư Mễ Nặc nhắc nhở thì ta đã làm hỏng mẻ bánh bao này rồi.

- Không có gì đâu, ngươi không nấu ăn thường xuyên nên chưa quen thôi.

Mễ Nặc phất tay an ủi.

Cô vươn tay vén lên lồng hấp, nhìn từng cái bánh bao trắng tinh bên trong, đôi mắt màu xanh lam sáng ngời.

- Tiểu thư Mễ Nặc muốn nếm thử một chút không?

An Kỳ nhỏ giọng hỏi.

- Ừ, ta nếm thử một cái.

Mễ Nặc vui cười gật đầu, vươn tay cầm lấy một cái bánh bao.

- Phù phù, nóng nóng nóng ~~~

Cô vừa nói vừa thảy bánh bao liên tục từ tay trái sang tay phải.

An Kỳ khẩn trương nhìn chằm chằm bánh bao, thầm cầu nguyện cô gái tai thỏ đừng làm rơi trên mặt đất, bánh vừa mới hấp xong đấy.

Mễ Nặc thảy bánh bao qua lại mấy lần thì nhiệt độ hạ xuống, vì vậy hài lòng cắn một miếng bánh bao.

- Ừm, đây là nhân gì thế?

Cô vừa cắn một miếng trúng nhân bánh thì động tác nhấm nuốt chợt dừng lại.

An Kỳ thăm dò nhìn thoáng qua, thanh thúy nói:

- Đây là nhân bánh mà chị Thanh Vụ mới nghiên cứu.

Khóe mắt của Mễ Nặc giật một cái, hỏi:

- Đây là nhân bánh gì?

- Hình như là nhân trái cây, dùng quả lê và quả táo nghiền nhuyễn.

An Kỳ suy nghĩ một chút rồi đáp.

- ....

Yết hầu của Mễ Nặc nhấp nhô, ép buộc bản thân nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng.

Cô không tin, lại cắn thử một miếng, lần này hơn phân nửa nhân bánh đều vào miệng.

- Oẹ ~~~

Mễ Nặc biến sắc, lập tức vọt tới trước bồn rửa tay rồi phun hết toàn bộ đồ vật trong miệng ra ngoài.

An Kỳ sợ hết hồn, vội vàng tiến lên quan tâm hỏi han:

- Tiểu thư Mễ Nặc, ngươi không sao chứ?

Mễ Nặc súc miệng, nói với sắc mặt nặng nề:

- Nói cho Thanh Vụ, sau này không được tùy tiện sáng tạo món ăn, nếu không sẽ chết người đấy.

- Cái gì cơ?

An Kỳ ngẩn ngơ.

Mễ Nặc lộ ra ánh mắt u oán, tai thỏ cụp xuống, ủ rũ rời đi phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận