Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1884: Chú Đầu Chó!



Mục Lương chợt nhớ tới cái gì đó, quay đầu hỏi:

- Bên thành Tát Luận có thể vận chuyển bao nhiêu hàng hóa trở về đây?

Mục Lương xây một nhà xưởng bên cạnh thành Tát Luận, chủ yếu dùng để sản xuất các chế phẩm từ trái cây, trong đó thì mứt và sốt trái cây rất được mọi người hoan nghênh.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Đã có ba chục ngàn bình sốt trái cây, bốn chục ngàn cân mứt, một vạn cân trái cây khô đang trên đường vận chuyển, chắc vài ngày nữa sẽ tới nơi.

Cô vẫn luôn biết trong nhà xưởng có bao nhiêu hàng hóa, khi nào đủ số lượng mới dám bán ra bên ngoài.

- Ngươi dặn xuống nhà xưởng bên kia nhanh chóng mở rộng quy mô sản xuất.

Mục Lương dặn dò.

Cam đã được gia tăng quy mô trồng trọt, mứt và sốt trái cây có thể sản xuất số lượng lớn.

- Vâng.

Hồ Tiên đáp.

…………

Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông du dương vang vọng khắp thành Huyền Vũ, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Bên ngoài cổng lớn khu Trung Ương, Tiểu Tử mặc trang phục hầu gái mang theo thống lĩnh Huyền Điểu và thống lĩnh Đầu Chó rời đi Khu Vực Trung Ương.

Hai người đã ở lại khu Trung Ương được hai ngày, trong thời gian này từng đến Ngoại Thành một lần.

Bọn họ đi thăm vài nhà xưởng có tính bảo mật thấp, nhìn thấy rất nhiều Người Thú vui vẻ làm việc, điều này làm cho thống lĩnh Huyền Điểu và thống lĩnh Đầu Chó chấn động tinh thần không thôi.

Tiểu Tử quay đầu hỏi:

- Tiểu thư Huyền Điểu, chú Đầu Chó, ngày hôm nay chúng ta đi dạo Nội Thành được chứ?

- Chú Đầu Chó?

Thống lĩnh Đầu Chó co giật khóe miệng, bất mãn nói:

- Ngươi gọi cô ất là tiểu thư, tại sao lại gọi ta là chú chứ?

Tiểu Tử nghiêm mặt giải thích:

- Nhưng chú rất lớn tuổi, dựa theo bối phận thì ta phải gọi là chú.

- Cô bé không có gọi sai.

Khóe môi của thống lĩnh Huyền Điểu cong lên, tâm trạng vui vẻ.

-...Ta già như vậy sao?

Thống lĩnh Đầu Chó tức giận trừng mắt nhìn thống lĩnh Huyền Điểu.

Thống lĩnh Huyền Điểu liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói:

- Chú Đầu Chó à, ngươi phải tự hiểu lấy bản thân chứ.

Thống lĩnh Đầu Chó phát điên nói:

- Đáng chết, rõ ràng ta gọi ngươi là chị đại, tại sao ngươi còn gọi ta là chú hả?

- Cái này không quan trọng.

Thống lĩnh Huyền Điểu nói không chút để ý.

- Chù à, chúng ta đi thôi.

Tiểu Tử cười tươi như hoa nói.

-...

Trong lòng thống lĩnh Đầu Chó tràn đầy phiền muộn, đen mặt đuổi theo tiểu hầu gái.

Ba người yên lặng đi tới quảng trường trung tâm Nội Thành.

Thống lĩnh Huyền Điểu hít một hơi thật sâu, quan sát cảnh vật xung quanh rồi cảm thán một câu:

- Thành Huyền Vũ là thật sạch sẽ, không hề có bất kỳ mùi hôi thối nào.

Tiểu Tử ngây thơ nói:

- Chúng ta có công nhân bảo vệ môi trường duy trì đường phố ngăn nắp và sạch sẽ, chủ yếu là mọi người đều tự giác giữ gìn vệ sinh chung, sẽ không vứt rác rưởi lung tung.

Nếu ai dám vứt rác bừa bãi ở thành Huyền Vũ, bắt được sẽ bị dân trong thành chỉ chỉ trỏ trỏ, còn phải bị phạt tiền, lâu ngày dưỡng thành thói quen, dưới sự giám sát lẫn nhau, dần dà rác rưởi trên đất đã ít hơn rất nhiều.

- Như vậy thật tốt.

Thống lĩnh Huyền Điểu cảm thán một câu từ tận đáy lòng.

Tiểu Tử dịu dàng nói:

- Tất cả mọi người rất yêu quý thành Huyền Vũ, vì thích nên mới có thể tự giác duy trì thành phố sạch sẽ.

Thống lĩnh Huyền Điểu chậm rãi gật đầu, mặc dù nàng không lý giải được nhưng trong lòng vẫn rất hâm mộ.

Ba người băng qua con đường đầy cây xanh tới trung tâm quảng trường, nhìn thấy rất nhiều dân trong thành dậy sớm ra ngoài đi làm, có người cưỡi xe đạp, có người cưỡi xe thú, trông rất là náo nhiệt.

Thống lĩnh Đầu Chó ngạc nhiên nói:

- Bọn họ đều tươi cười thật vui vẻ.

- Cuộc sống càng ngày càng tốt, đương nhiên là vui vẻ rồi.

Tiểu Tử cười tươi như hoa nói.

Đa số người dân thành Huyền Vũ đều trải qua cuộc sống cực khổ, hiện tại cuộc sống ngày một tốt hơn, tự nhiên là vui vẻ hướng về phía trước.

Thống lĩnh Đầu Chó mím môi, không nói gì.

Hắn thấy được các người thú cuộc sống tại Nội Thành, bọn họ cũng cưỡi xe đạp, còn chào hỏi người đi ngang qua, hiển nhiên đã dung nhập vào thành Huyền Vũ.

Cộp cộp cộp ~~~

Cách đó không xa, Tuần Cảnh Vệ bắt đầu công việc tuần tra một ngày, bên trong Tuần Cảnh Vệ cũng có Người Thú.

Ven đường, một nhân viên ở Cửa hàng Bánh Bao thét to:

- Bánh bao thịt thơm ngon đây, một đồng hai cái ~~~

Nhân viên Cửa hàng Bánh Bao cũng là một Người Thú.

Thống lĩnh Huyền Điểu và thống lĩnh Đầu Chó yên lặng không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn nhân viên kia.

Y Lệ Y bước xuống xe đạp, đẩy xe đi tới trước Cửa hàng Bánh Bao rồi chào hỏi một cách quen thuộc:

- Dì Ngọc, ta muốn hai cái bánh bao ngọt, thêm một cái bánh bao mặn.

Dì Ngọc là một người thú đầu thỏ, vóc người đẫy đà mũm mĩm, cho người ta một loại cảm giác hòa ái, dễ gần.

Dì Ngọc thấy là người quen, nụ cười trên mặt càng tăng lên:

- Lão sư Y Lệ Y, hôm nay không ăn bánh nhân bắp sao?

- Ta có thích cách mấy thì cũng không thể ăn mỗi ngày được.

Y Lệ Y cười khẽ nói.

Cô rất thích các món ăn làm từ bắp, ví dụ như bánh bao nhân bắp, sủi cảo nhân bắp, xúc xích có hạt bắp, v.v…

- Cũng đúng, ăn nhiều cũng sẽ có lúc ngán.

Dì Ngọc vừa cười nói vừa lấy ra một cái túi giấy, gắp ba cái bánh bao cho vào trong rồi đưa cho Y Lệ Y.

- Đây, một đồng năm xu.

Y Lệ Y móc đồng Huyền Vũ trả tiền.

Dì Ngọc nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi:

- Lão sư Y Lệ Y, đứa bé nhà ta ở Trường Học có nghe lời không?

Nghe vậy, trong đầu của Y Lệ Y hiện lên một cô bé Người Thú, chớp chớp mắt, nhịn cười nói:

- Con gái của dì Ngọc là Đình Cảnh đúng không?

- Đúng rồi, chính là cô bé.

Dì Ngọc gật đầu đáp.

Y Lệ Y cười khổ nói:

- Đình Cảnh khá là bướng bỉnh, nhiều lần không hoàn thành bài tập về nhà đúng thời hạn, trong lúc đi học còn thích nói chuyện với những bạn bên cạnh, kì thi lần trước cũng chỉ vừa đạt điểm trung bình.

- Cái gì, không phải là một trăm điểm sao?

Đôi mắt của dì Ngọc trợn to.

Y Lệ Y kinh ngạc nói:

- A, em ấy nói với dì là thi được một trăm điểm sao?

- Con bé cầm bài thi về nhà đưa cho ta xem, trên đó viết một trăm điểm.

Dì Ngọc kinh ngạc nói.

Mấy ngày hôm trước, con gái cầm bài kiểm tra đạt điểm tối đa về nhà, cô vui vẻ đến phát rồ, hễ gặp được ai đều phải khoe khoang vài câu, ngày hôm đó còn thưởng thêm đồ ăn cho con gái, làm món rau xanh salad mà con bé thích ăn nhất.

- Vậy là em ấy sửa điểm lại rồi.

Y Lệ Y dở khóc dở cười nói.

- Con bé này, đợi con bé tan học trở về, ta sẽ để nó cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là “tình thương của mẹ”.

Dì Ngọc tức giận nói, cô đã nghĩ kỹ đêm nay nên tiến hành đánh đôi hỗn hợp với chồng như thế nào rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận