Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1251: Ta Không Có Hứng Thú



- Nghe có vẻ cũng rất tốt.

Chân mày của Bạch Sương hơi nhăn lại, không thể không nói, kế hoạch của Mậu Đạt có thể thực hiện.

- Thế nào, hợp tác không?

Mậu Đạt nhếch miệng lên, rất tự tin là cô gái tóc tím sẽ bằng lòng.

Đại Tề tự đắc nói:

- Chỉ cần ngươi bằng lòng hợp tác, bọn ta có thể đưa ngươi về vương quốc Hải Đinh.

Khuôn mặt nghiêm túc của Mậu Đạt nói:

- Nhưng có một tiền đề, là ngươi không được nói tình hình của Vương quốc ta và người của thành Huyền Vũ, để tránh cho bọn họ nhất thời tăng giá.

- Thoạt nghe thì rất tốt...

Bạch Sương thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói:

- Nhưng ta không muốn hợp tác, các ngươi đi đi.

Dưới cái nhìn của cô, ba người Mậu Đạt chính là không có ý tốt, chắc chắn có mưu đồ khác.

- Tại sao?

Mậu Đạt liền sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện này tuyệt đối có chỗ tốt đối với ngươi, tại sao không hợp tác?

- Chỗ tốt này rất có hạn, không đánh động được ta.

Bạch Sương xua xua tay, cất bước muốn rời khỏi.

Cô chính là công chúa của một quốc gia đó.

- Đợi đã, chúng ta có thể bàn về chuyện phân chia.

Mậu Đạt vội vàng nói.

- Không có hứng thú.

Bạch Sương hất máy tóc dài màu tím, dáng đi uyển chuyển tiến về phía trước.

- Ngăn cô ta lại!!

Mậu Đạt tức giận hét lên.

Đại Tề và Kha Đa Lạp bước lên phía trước, một lần nữa vây quanh cô gái tóc tím.

- Muốn động thủ?

Ánh mắt Bạch Sương lộ ra ánh sánh lạnh lẽo, Nguyên tố Nước xung quanh rục rịch.

- Hừ!

Mậu Đạt lạnh lẽo kêu một tiếng, uy hiếp nói:

- Chỉ có bọn ta mới biết đường xuyên qua kênh Sương Mù, ngươi không hợp tác, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện trở về!

- Đúng vậy, không hợp tác thì ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Ngữ khí lạnh lẽo của Kha Đa Lạp uy hiếp.

- Các ngươi uy hiếp ta?

Đôi mắt vàng tím xinh đẹp của Bạch Sương híp lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người.

- Ta chỉ nói sự thật.

Mậu Đạt cười nham hiểm.

Bạch Sương tức nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa không nhịn được mà động thủ hành hung ba người trước mặt...

Cô hít sâu một hơi, khôi phục lại dáng vẻ thong dong, kiêu ngạo nói:

- Vậy thì ta không trở về nữa.

- Hả??

Ba người Mậu Đạt đều sửng sốt, tại sao tình hình này so với trong tưởng tượng lại không giống nhau chứ?

- Ngươi thật sự không trở về nữa?

Mậu Đạt kinh ngạc hô lên.

Bạch Sương lộ ra đôi mắt xem thường, lạnh lùng ngạo nghễ nói:

- Ừm, ở nơi này cũng rất tốt, ta không trở về nữa.

Trong lòng cô cười mỉa, ba tên trước mắt giống như là mấy tên hề, còn không biết thành Huyền Vũ cũng sẽ xuyên qua biển sương mù, nên mới dám lấy chuyện này ra để uy hiếp cô.

Trong lòng Bạch Sương cảm thấy may mắn, nếu như Mục Lương không nói sau khi kết thúc triều Hư Quỷ, thành Huyền Vũ sẽ xuyên qua kênh Sương Mù, thì e rằng cô đã đồng ý với đề nghị hợp tác kia của Mậu Đạt.

Đại Tề gấp gáp nói:

- Không trở về, chẳng lẽ ngươi không nhớ người nhà sao?

Ánh mắt của Bạch sương lóe sáng, nhớ đến cha và mẹ, ngày nào cũng đang nhớ. Khuôn mặt cô không thay đổi, giả vờ không có chuyện gì:

- Ta không nhớ.

Cô gái tóc tím không nói thêm nữa, xoay người muốn rời đi.

Đại Tề tức giận, giơ tay nắm lấy bả vai của cô gái tóc tím, muốn ngăn cô lại.

- Dám đụng đến ta, có tin ta sẽ bẻ gãy ngón tay của ngươi không?

Ánh mắt của Bạch Sương lộ ra sát khí, khí tức của Ma Pháp Sư cấp bảy tản ra.

- Ma Pháp Sư cấp bảy!!

Sắc mặt của Đại Tề liền thay đổi, bị dọa đến liên tục lùi về phía sau.

Sắc mặt của Mâu Đạt cũng ngưng trọng, làm sao cũng không thể ngờ đến cô gái tóc tím sẽ là Ma Pháp Sư cấp bảy, nhất thời cảm thấy khó giải quyết.

- Các ngươi đang làm cái gì?

Tiếng quở trách truyền đến, Trình Mâu đi đến.

Hắn sải bước đến phía bốn người, sắc mặt nghiêm túc, phía sau còn có bốn gã Cảnh vệ 5.4

Ánh mắt tím vàng của Bạch Sương lấp lánh, bình tĩnh thu hồi khí tức, khiến cho Nguyên tố Nước ở xung quanh bình tĩnh xuống.

- Bên trong thành Huyền Vũ có cấm chỉ đánh lộn ẩu đả, các ngươi không biết sao?

Khuôn mặt nghiêm túc của Trình Mâu hỏi.

Khoé mắt của Mậu Đạt giật giật, thề thốt phủ nhận:

- Bọn ta không có đánh lộn.

- Không có?

Đôi mắt của Trình Mâu híp lại, nhìn về phía cô gái tóc tím và Đại Tề.

- Không có.

Đại Tề và Kha Đa Lạp vội vàng lắc đầu, không muốn gây chuyện ở thành Huyền Vũ. Khoé môi của Bạch Sương nhếch lên, phất tay nói:

- Nếu như không có chuyện khác, vậy thì ta về cung điện đây.

Trình Mâu sửng sốt một lát, cô gái tóc tím này lả ở cung điện? Cũng chính là có quen biết với Thành chủ đại nhân!

- Đi đi, chúng ta cũng trở về thôi.

Mậu Đạt vỗ vào vai Đại Tề, cũng xoay người bước nhanh rời khỏi. Ba người rời khỏi giống như chạy trốn.

…………

Cộc cộc cộc~~~

Bên trong cung điện, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đi đến phòng sách.

Hi Bối Kỳ nghiêng đầu ngây thơ hỏi:

- Ngươi nói xem, Mục Lương tìm chúng ta là có chuyện gì?

- Ta không biết.

Nguyệt Phi Nhan nhún vai.

Hai người vốn dĩ đang làm huấn luyện không quân ở Thiên Cức Quan, bị tiểu hầu gái dùng Trùng Cộng Hưởng gọi về.

- Ta đoán, chắc là có nhiệm vụ rồi.

Ánh mắt của Hi Bối Kỳ sáng lên nói.

- Có lẽ là vậy.

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp con ngươi màu đỏ, giơ tay lên gõ cửa phòng sách. Cốc cốc cốc~

- Vào đi.

Mục Lương lên tiếng.

Cọt kẹt~~~ Cửa phòng sách đẩy ra, Nguyệt Phi Nhan và cô gái Ma Cà Rồng đi vào phòng sách, nhìn thấy Mục Lương đang vẽ gì đó ở trên tấm da thú màu xám trắng.

- Mục Lương, ngươi đang vẽ gì thế?

Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi.

- Vẽ bản đồ biển.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn qua hai người, sau đó tiếp tục vùi đầu vào vẽ trên da thú.

Cô gái Ma Cà Rồng tiến lên phía trước để xem, da thú cắt thành những hình vuông được buộc chặt vào bàn bằng tơ nhện, anh dùng Lưu Linh làm thành thước khắc độ, lấy đường nét ở bên trên.

Thứ mà Mục Lương dùng không phải là thuốc màu phai màu, mà là thuốc màu giống thuốc được in ở trên đồng Huyền Vũ.

Hi Bối Kỳ nhỏ giọng nói thầm:

- Vẽ nhiều ô nhỏ như thế để làm gì?

Ở trên da thú, từng đường thẳng đứng màu đen, chia da thú thành nhiều ô vuông có cùng kích thước. Mục Lương để bút xuống, bàn tay vuốt qua da thú, thuốc màu đã in vào.

- Mục Lương, gọi bọn ta đến là có chuyện gì?

Âm thanh thanh thuý của Nguyệt Phi Nhan hỏi.

- Không vội, đợi một lát nữa sẽ nói với ngươi.

Giọng nói ôn hoà của Mục Lương.

-Vâng...

Phi Nhan gật đầu, an tĩnh nhìn vào.

Mục Lương cầm lấy bút máy, thử vẽ các đường cong bất quy tắc ở trên da thú, hiện trạng trở thành một hòn đảo sau khi được kết nối.

Nếu như Long chủ ở đây, có thể nhìn ra thứ mà Mục Lương vẽ chính là cốc Phi Long nhìn từ trên xuống.

- Hình như cũng không tệ.

Mục Lương hài lòng gật đầu, hình ảnh mô phỏng của bản đồ biển đã có.

Làm bản đồ biển bằng da thú, sẽ có tính chịu được mài mòn nhiều hơn làm bằng giấy, có thể cất giữ trong thời gian lâu dài, cho dù là sau khi thấm nước cũng sẽ không bị hỏng.

Anh giơ tay ra để ngưng tụ Lưu Ly, làm thành ván khuôn in ấn to lớn, phía trên có các đường giao nhau theo chiều dọc.

Bốn bên của ván khuôn, còn có thêm một vòng ký hiệu, đây là các ký tự thể hiện cho định hướng.

Mục Lương lấy ra một cây cọ khác, lấy một ít thuốc nhuộm, nhẹ nhàng quét ở trên ván khuôn Lưu Ly.

Bạn cần đăng nhập để bình luận