Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 575: Cuộc Sống Ở Đây Thật Tốt

Trong nhà ăn, sau quầy không có nhân viên phục vụ, bây giờ không phải là giờ cơm, nhà ăn không có ai.

- Tốt, bây giờ ngươi có thể hoạt động tự do.
Ly Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Vậy ta có thể đi dạo Ngoại thành chứ?
Tuyết Cơ mong đợi nhìn cô gái tóc trắng.
- Ừ.
Ly Nguyệt thuận miệng đáp, quay người cất bước rời đi.
Bách Biến Ma Nữ nhìn cô gái tóc trắng rời đi, sau đó bước ra nhà ăn, đi xuống từng tầng một của Khu Vực Trung Ương.
Mười lăm phút sau, cô trở lại phía dưới Khu Vực Trung Ương, vẫy tay chào các hộ vệ đứng gác, tiếp đó thoải mái rời đi, men theo con đường chính dẫn tới khu dân cư.
Khu Vực Trung Ương cách khu dân cư một quãng đường chừng hai mươi phút đi bộ.
Tuyết Cơ thầm nói:

- Lúc nào ta mới được phát cho một chiếc xe đạp đây?
Hơn hai mươi phút sau, Bách Biến Ma Nữ đi vào khu dân cư, nhanh chóng bị hấp dẫn bởi sự phồn hoa ở nơi này.
Trên đường người đến người đi, trên mặt đều tràn đầy tươi cười.
Bách Biến Ma Nữ ngạc nhiên phát hiện, người trong Ngoại thành không hề gầy yếu, thậm chí có vài người rất cường tráng.
- Cuộc sống ở đây thật tốt!
Tuyết Cơ cảm khái.
Cô bước đi chậm rãi, thưởng thức phong cảnh Ngoại thành.
Bất tri bất giác Bách Biến Ma Nữ đã đi tới bên ngoài khu dân cư, tới gần trường học.
- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn, nhỏ không dạy, lớn sẽ hư...
Tiếng đọc đều đặn hấp dẫn lực chú ý của Tuyết Cơ.
Cô bước vào trường học, đi về phía phát ra âm thanh.
Sau đó, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngẫu nhiên gặp được ở Khu Vực Trung Ương, Bối Nhĩ Liên.
Bối Nhĩ Liên đứng ngoài phòng học quan sát những đứa bé tới từ Ốc Đảo, tất cả đều ngồi ngay ngắn, nghiêm túc học tập, đáy mắt cô ấy thoáng qua sự vui vẻ và yên tâm.
- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Tuyết Cơ tiến lên chào hỏi.
Bối Nhĩ Liên quay người lại, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi không làm việc ở Tam Tinh Lâu sao?

- Không, sau này ta sẽ ở tại khu Trung Ương.
Tuyết Cơ cong môi cười, cằm hơi giơ lên, có chút kiêu ngạo.
Bối Nhĩ Liên chớp mắt vài cái, mỉm cười nói:

- Chúc mừng ngươi.

- Hì hì... Ngươi ở đây làm cái gì vậy?
Tuyết Cơ vui vẻ, tò mò nhìn vào trong phòng học.
- Đến xem bọn nhỏ.
Bối Nhĩ Liên ôn hòa đáp.
Cách ba ngày, cô ấy sẽ đi tới viện mồ côi và trường học, lưu ý tình huống của bọn nhỏ.

- Đây đều là con của ngươi sao?
Tuyết Cơ hỏi, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.
Khóe mắt của Bối Nhĩ Liên co rút.
- Ha ha ha, ta đùa thôi.
Tuyết Cơ cười gượng vài tiếng.
Cô có thể cảm nhận người phụ nữ trước mắt không phải người bình thường, thực lực mạnh hơn mình.
Bối Nhĩ Liên trầm ngâm chốc lát, quay đầu nhìn vào phòng học, nói:

- Những đứa bé này là cô nhi.

- Nhiều như vậy sao?
Tuyết Cơ hơi há miệng, lúc này trong phòng học có hơn năm mươi đứa bé.
- Không, những đứa bé phòng bên cạnh cũng là cô nhi.
Bối Nhĩ Liên quay đầu nhìn sang một phòng học khác, bên trong cũng có hơn năm mươi đứa bé, toàn bộ đều tới từ Ốc Đảo.
Tuyết Cơ chấn động trong lòng, tròng mắt đảo một vòng, nói suy đoán của mình:

- Cho nên công việc của ngươi là cứu trợ cô nhi?

- Xem như thế đi.
Bối Nhĩ Liên dở khóc dở cười, nhưng vẫn lựa chọn giấu giếm thân phận trưởng lão Ốc Đảo.

- Sau này, chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn, mọi người đều nguyện trung thành với thành chủ đại nhân, tất cả đều là đồng bạn.
Tuyết Cơ ngây thơ nói.
Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên lộ ra chút cổ quái, cô ấy nguyện trung thành với thành chủ thành Huyền Vũ khi nào?
Cô ấy há miệng, cuối cùng không có phủ nhận cũng không có thừa nhận, chỉ khẽ cười một tiếng.

- Tốt, ta đi tham quan nơi khác, có rảnh trò chuyện tiếp.
Tuyết Cơ vui vẻ rời đi, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
- Một cô gái kỳ quái.
Bối Nhĩ Liên chớp mắt, nhìn Bách Biến Ma Nữ rời đi trường học.
Trong phòng làm việc, Cung điện, khu Trung Ương.
Mục Lương đang nghiên cứu ‘Thang máy ’.
Trong tay anh là một khối xương thú Lục Phù, nghiên cứu mạch lộ của nó.
- Mạch lộ này chắc là khống chế trọng lực, có điều mình nên làm thế nào để cho nó bay lên xuống nhẹ nhàng hơn?
Mục Lương chặt đứt tơ nhện trong tay, đặt xương hung thú xuống bàn, không có tùy tiện tạo dựng mạch lộ.
Anh cầm Linh khí cầu lơ lửng vừa mới giao dịch hai ngày trước ở thành Tương Lai, nghiên cứu mạch lộ và kết cấu của nó.
Tinh thạch hung thú bị móc xuống, Mục Lương tháo mở Linh khí cầu lơ lửng.
Đôi mắt đen láy của anh chớp vài cái, thấp giọng nói:

- Mạch lộ rất đơn giản, nhưng tạo dựng như vậy không thể kích phát hoàn toàn đặc tính của tài liệu thú Lục Phù.
Mục Lương ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ gì đó, cầm một khối tài liệu thú Lục Phù chưa qua xử lý, chậm rãi thử tạo dựng mạch lộ mới.
Việc phục chế đồng hồ quả lắc rơi vào bình cảnh, anh tính toán tạm thời đặt qua một bên.
Anh muốn chế tạo Thang máy, sau này Nguyệt Thấm Lan và các cô gái khác lên xuống khu Trung Ương sẽ thuận tiện hơn một chút.
Cộc cộc cộc...
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa vào, ưu nhã nói:

- Mục Lương, đồng giao dịch từ thành Tương Lai đã được chở về rồi.

- Ta biết rồi, cứ để ở đó đi.
Mục Lương thuận miệng đáp, động tác trên tay không ngừng nghỉ, tiếp tục tạo dựng mạch lộ.
Nguyệt Thấm Lan tiến lên, an tĩnh nhìn chăm chú.

- Như vậy cũng đúng.
Động tác trên tay của Mục Lương lại di chuyển, ngừng việc xây dựng mạch lộ.

- Gặp phải khó khăn?
Nguyệt Thấm Lan ôn nhu hỏi.
Mục Lương cười khổ một tiếng, gật đầu một cái.

- Muốn đi hỏi hai chị em Lê Nhã một chút không? Tìm họ tham khảo một chút?
Nguyệt Thấm Lan thuận tay cầm lên một khối xương hung thú, biết Mục Lương, cơ bản dựa vào cảm giác của bản thân để chế tác Linh khí, không có học qua kiến thức bài bản.

- Không cần, ta có thể tự làm.
Mục Lương mỉm cười nói.

- Ừm.
Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, con mắt màu xanh nước biển nhìn anh chằm chằm.

- Thế nào?
Mục Lương đưa tay lau mặt, trên mặt không có dính gì.
Cô dịu dàng lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy dáng vẻ ngươi nghiêm túc nhìn rất đẹp tải.
Mục Lương nhịn không được cười lên:

- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Cô nghe vậy, khóe miệng tự động nhếch lên, cười quyến rũ động lòng người.
Mục Lương chuyển lời hỏi:

- Lần này giao dịch được bao nhiêu đồng?

- Đã kiểm tra, được 300 cân.
Cô nhẹ nhàng đáp.

- Ba trăm cân đã đủ.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Anh muốn làm ra một cái chuông đồng, gõ vang một cái, toàn thành đều có thể nghe thấy tiếng chuông, dùng để báo giờ mỗi ngày.

- Nghỉ ngơi một chút, ta đã bảo Tiểu Lan mang thêm trà với điểm tâm tới.
Nguyệt Thấm Lan nói khẽ.

- Ừm.
Mục Lương ngồi xuống, muốn chế tạo Linh khí không phải một lần là xong, phải từ từ mới có thể thành công.
Nguyệt Thấm Lan quay người rời khỏi phòng làm việc, gọi tiểu hầu gái tới, dặn dò cô bé mang thêm trà và ít bánh trái cây vào.

- Giống như...
Mục Lương cầm lấy khúc xương trước mặt, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh sáng, trong đầu đã có ý tưởng mới.
Tất nhiên một đường mạch lộ không được, vậy thì xây dựng hai đường, ba đường thậm chí bốn đường.
Nghĩ tới đây, trong tay anh phun ra tơ nhện, tiến vào trong khúc xương đã xử lý hoàn mỹ, một lần nữa tìm kiếm mạch lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận